古诗词

招约之职方并示正甫书记

王安石

往时江总宅,近在青溪曲。wǎng shí jiāng zǒng zhái,jìn zài qīng xī qū。
井灭非故桐,台倾尚馀竹。jǐng miè fēi gù tóng,tái qīng shàng yú zhú。
池塘三四月,菱蔓芙蕖馥。chí táng sān sì yuè,líng màn fú qú fù。
蒲柳亦竞时,冥冥一川绿。pú liǔ yì jìng shí,míng míng yī chuān lǜ。
方坻最所爱,意谓可穿筑。fāng chí zuì suǒ ài,yì wèi kě chuān zhù。
欲往无舟梁,长年寄心目。yù wǎng wú zhōu liáng,zhǎng nián jì xīn mù。
故人晚得此,心事付草木。gù rén wǎn dé cǐ,xīn shì fù cǎo mù。
消摇檐宇新,揽结蹊隧熟。xiāo yáo yán yǔ xīn,lǎn jié qī suì shú。
更能适我愿,中水开茆屋。gèng néng shì wǒ yuàn,zhōng shuǐ kāi máo wū。
鬼营诛荒梗,人境扫喧黩。guǐ yíng zhū huāng gěng,rén jìng sǎo xuān dú。
濠鱼净留连,海鸟暖追逐。háo yú jìng liú lián,hǎi niǎo nuǎn zhuī zhú。
岂无方外客,于此停高躅。qǐ wú fāng wài kè,yú cǐ tíng gāo zhú。
忆初桑落时,要我岂非夙。yì chū sāng luò shí,yào wǒ qǐ fēi sù。
蚕眠忽欲老,一个未言速。cán mián hū yù lǎo,yī gè wèi yán sù。
当缘东门水,尚涩南浦舳。dāng yuán dōng mén shuǐ,shàng sè nán pǔ zhú。
吾庐虽隐翳,赏眺还自足。wú lú suī yǐn yì,shǎng tiào hái zì zú。
横陂受后涧,直堑输前渎。héng bēi shòu hòu jiàn,zhí qiàn shū qián dú。
跳鳞出重锦,舞羽堕软玉。tiào lín chū zhòng jǐn,wǔ yǔ duò ruǎn yù。
碧筒递舒卷,紫角联出缩。bì tǒng dì shū juǎn,zǐ jiǎo lián chū suō。
千枝孙峄阳,万本毋淇澳。qiān zhī sūn yì yáng,wàn běn wú qí ào。
满门陶令株,弥岸韩侯蔌。mǎn mén táo lìng zhū,mí àn hán hóu sù。
尚复有野物,与公新听瞩。shàng fù yǒu yě wù,yǔ gōng xīn tīng zhǔ。
金钿拥芜菁,翠被敷苜蓿。jīn diàn yōng wú jīng,cuì bèi fū mù xu。
虾蟆能作技,科斗似可读。xiā má néng zuò jì,kē dòu shì kě dú。
棂轩俯北渚,花气时度谷。líng xuān fǔ běi zhǔ,huā qì shí dù gǔ。
耘锄聊效颦,缔搆行可续。yún chú liáo xiào pín,dì gòu xíng kě xù。
荒乘傥不倦,一昼敢辞卜。huāng chéng tǎng bù juàn,yī zhòu gǎn cí bo。
虽无北海酒,乃有平津肉。suī wú běi hǎi jiǔ,nǎi yǒu píng jīn ròu。
翛翛仙李枝,城市久烦促。xiāo xiāo xiān lǐ zhī,chéng shì jiǔ fán cù。
寄声与俱来,荫我台上谷。jì shēng yǔ jù lái,yīn wǒ tái shàng gǔ。
王安石

王安石

王安石(1021年12月18日-1086年5月21日),字介甫,号半山,谥文,封荆国公。世人又称王荆公。汉族,北宋抚州临川人(今江西省抚州市临川区邓家巷人),中国北宋著名政治家、思想家、文学家、改革家,唐宋八大家之一。欧阳修称赞王安石:“翰林风月三千首,吏部文章二百年。老去自怜心尚在,后来谁与子争先。”传世文集有《王临川集》、《临川集拾遗》等。其诗文各体兼擅,词虽不多,但亦擅长,且有名作《桂枝香》等。而王荆公最得世人哄传之诗句莫过于《泊船瓜洲》中的“春风又绿江南岸,明月何时照我还。” 王安石的作品>>

猜您喜欢

秋日

王安石

莫言草木未知秋,今日风云已自愁。mò yán cǎo mù wèi zhī qiū,jīn rì fēng yún yǐ zì chóu。
独傍黄尘骑一马,行看萧索听飕飕。dú bàng huáng chén qí yī mǎ,xíng kàn xiāo suǒ tīng sōu sōu。

中秋夕寄平甫诸弟

王安石

浮云吹尽数秋毫,爚爚金波满满醪。fú yún chuī jǐn shù qiū háo,yuè yuè jīn bō mǎn mǎn láo。
千里得君诗挑战,夜坛谁敢将风骚。qiān lǐ dé jūn shī tiāo zhàn,yè tán shuí gǎn jiāng fēng sāo。

灵山

王安石

灵山宁与世为仇,斤斧侵凌自不休。líng shān níng yǔ shì wèi chóu,jīn fǔ qīn líng zì bù xiū。
水玉比来闻长价,市人无数起相雠。shuǐ yù bǐ lái wén zhǎng jià,shì rén wú shù qǐ xiāng chóu。

荷花

王安石

亭亭风露拥川坻,天放娇娆岂自知。tíng tíng fēng lù yōng chuān chí,tiān fàng jiāo ráo qǐ zì zhī。
一舸超然他日事,故应将尔当西施。yī gě chāo rán tā rì shì,gù yīng jiāng ěr dāng xī shī。

残菊

王安石

黄昏风雨打园林,残菊飘零满地金。huáng hūn fēng yǔ dǎ yuán lín,cán jú piāo líng mǎn dì jīn。
擸得一枝犹好在,可怜公子惜花心。liè dé yī zhī yóu hǎo zài,kě lián gōng zi xī huā xīn。

竹窗

王安石

竹窗红苋两三根,山色遥供水际门。zhú chuāng hóng xiàn liǎng sān gēn,shān sè yáo gōng shuǐ jì mén。
只我近知墙下路,能将屐齿记苔痕。zhǐ wǒ jìn zhī qiáng xià lù,néng jiāng jī chǐ jì tái hén。

出定力院作

王安石

江上悠悠不见人,十年尘垢梦中身。jiāng shàng yōu yōu bù jiàn rén,shí nián chén gòu mèng zhōng shēn。
殷勤为解丁香结,放出枝间自在春。yīn qín wèi jiě dīng xiāng jié,fàng chū zhī jiān zì zài chūn。

寄育王大觉禅师

王安石

山木悲鸣水怒流,百虫专夜思高秋。shān mù bēi míng shuǐ nù liú,bǎi chóng zhuān yè sī gāo qiū。
道人方丈应无梦,想复长吟拟慧休。dào rén fāng zhàng yīng wú mèng,xiǎng fù zhǎng yín nǐ huì xiū。

送僧游天台

王安石

天台一万八千丈,岁晏老僧携锡归。tiān tái yī wàn bā qiān zhàng,suì yàn lǎo sēng xié xī guī。
前程好景解吟否,密雪乱云缄翠微。qián chéng hǎo jǐng jiě yín fǒu,mì xuě luàn yún jiān cuì wēi。

次韵张仲通水轩

王安石

池雨含烟暝不收,草根长见水交流。chí yǔ hán yān míng bù shōu,cǎo gēn zhǎng jiàn shuǐ jiāo liú。
爱君古锦囊中句,解道今秋似去秋。ài jūn gǔ jǐn náng zhōng jù,jiě dào jīn qiū shì qù qiū。

送陈令

王安石

长溪流水碧潺潺,古木苍藤暗两山。zhǎng xī liú shuǐ bì chán chán,gǔ mù cāng téng àn liǎng shān。
把臂道人今在否,长官白首尚人间。bǎ bì dào rén jīn zài fǒu,zhǎng guān bái shǒu shàng rén jiān。

无锡寄孙

王安石

健席高樯送病身,乱山荒陇障归津。jiàn xí gāo qiáng sòng bìng shēn,luàn shān huāng lǒng zhàng guī jīn。
应须一曲千回首,西去论心更几人。yīng xū yī qū qiān huí shǒu,xī qù lùn xīn gèng jǐ rén。

谩成

王安石

清时无路取封侯,病卧牛衣已数秋。qīng shí wú lù qǔ fēng hóu,bìng wò niú yī yǐ shù qiū。
日月不胶时易失,感今怀昔使人愁。rì yuè bù jiāo shí yì shī,gǎn jīn huái xī shǐ rén chóu。

初晴

王安石

一抹明霞黯淡红,瓦沟已见雪花融。yī mǒ míng xiá àn dàn hóng,wǎ gōu yǐ jiàn xuě huā róng。
前山未放晓寒散,犹锁白云三两峰。qián shān wèi fàng xiǎo hán sàn,yóu suǒ bái yún sān liǎng fēng。

钓者

王安石

钓国平生岂有心,解甘身与世浮沉。diào guó píng shēng qǐ yǒu xīn,jiě gān shēn yǔ shì fú chén。
应知渭水车中老,自是君王着意深。yīng zhī wèi shuǐ chē zhōng lǎo,zì shì jūn wáng zhe yì shēn。