古诗词

同王浚贤良赋龟得升字

王安石

世传一尾龟百龄,此龟逮见隋唐兴。shì chuán yī wěi guī bǎi líng,cǐ guī dǎi jiàn suí táng xīng。
虽然天幸免焦灼,想屡缩颈愁严凝。suī rán tiān xìng miǎn jiāo zhuó,xiǎng lǚ suō jǐng chóu yán níng。
前年赴海不量力,欲替鳌负三崚嶒。qián nián fù hǎi bù liàng lì,yù tì áo fù sān léng céng。
番禺使君邂逅见,知困簸荡因嗟矜。fān yú shǐ jūn xiè hòu jiàn,zhī kùn bǒ dàng yīn jiē jīn。
疾呼余且设网取,以组系首?穿绳。jí hū yú qiě shè wǎng qǔ,yǐ zǔ xì shǒu rán chuān shéng。
北归与俱度大庾,两夫赑屃苦不胜。běi guī yǔ jù dù dà yǔ,liǎng fū bì xì kǔ bù shèng。
舣船秦淮担送我,云此一可当十朋。yǐ chuán qín huái dān sòng wǒ,yún cǐ yī kě dāng shí péng。
昔人宝龟谓神物,奉事槁骨尤兢兢。xī rén bǎo guī wèi shén wù,fèng shì gǎo gǔ yóu jīng jīng。
残民灭国递争夺,有此乃敢司黎烝。cán mín miè guó dì zhēng duó,yǒu cǐ nǎi gǎn sī lí zhēng。
于时睹甲别贵贱,太卜藏法传昆仍。yú shí dǔ jiǎ bié guì jiàn,tài bo cáng fǎ chuán kūn réng。
岂如元君须见梦,初知欢喜得未曾。qǐ rú yuán jūn xū jiàn mèng,chū zhī huān xǐ dé wèi céng。
自从九江罢纳锡,众渔贱弃秋不登。zì cóng jiǔ jiāng bà nà xī,zhòng yú jiàn qì qiū bù dēng。
卜人官废亦已久,果猎谁复知殊称。bo rén guān fèi yì yǐ jiǔ,guǒ liè shuí fù zhī shū chēng。
今君此宝世莫识,我亦坐视心瞢瞢。jīn jūn cǐ bǎo shì mò shí,wǒ yì zuò shì xīn méng méng。
支床才堪比瓦砾,当粟孰肯捐斗升。zhī chuáng cái kān bǐ wǎ lì,dāng sù shú kěn juān dòu shēng。
糁头腥臊何足嗜,曳尾污秽适可憎。sǎn tóu xīng sāo hé zú shì,yè wěi wū huì shì kě zēng。
盛溲除聋岂必验,蹈背出险安敢凭。shèng sōu chú lóng qǐ bì yàn,dǎo bèi chū xiǎn ān gǎn píng。
刳肠以占幸无事,卷壳而食病未能。kū cháng yǐ zhàn xìng wú shì,juǎn ké ér shí bìng wèi néng。
如闻翕息可视效,乃往有堕崖千层。rú wén xī xī kě shì xiào,nǎi wǎng yǒu duò yá qiān céng。
仰窥朝阳俯引气,亦得难老如冈陵。yǎng kuī cháo yáng fǔ yǐn qì,yì dé nán lǎo rú gāng líng。
谅能学此真寿类,世论妄以虫疑冰。liàng néng xué cǐ zhēn shòu lèi,shì lùn wàng yǐ chóng yí bīng。
嗟余老矣倦呼吸,起晏光景难瞻承。jiē yú lǎo yǐ juàn hū xī,qǐ yàn guāng jǐng nán zhān chéng。
但知故人所玩惜,每戒异物相侵陵。dàn zhī gù rén suǒ wán xī,měi jiè yì wù xiāng qīn líng。
唯忧盗贼今好卜,夜半劫请无威惩。wéi yōu dào zéi jīn hǎo bo,yè bàn jié qǐng wú wēi chéng。
复恐嚵夫负之走,并窃老木为薪蒸。fù kǒng chán fū fù zhī zǒu,bìng qiè lǎo mù wèi xīn zhēng。
浅樊荒圃不可保,守视且寄钟山僧。qiǎn fán huāng pǔ bù kě bǎo,shǒu shì qiě jì zhōng shān sēng。
王安石

王安石

王安石(1021年12月18日-1086年5月21日),字介甫,号半山,谥文,封荆国公。世人又称王荆公。汉族,北宋抚州临川人(今江西省抚州市临川区邓家巷人),中国北宋著名政治家、思想家、文学家、改革家,唐宋八大家之一。欧阳修称赞王安石:“翰林风月三千首,吏部文章二百年。老去自怜心尚在,后来谁与子争先。”传世文集有《王临川集》、《临川集拾遗》等。其诗文各体兼擅,词虽不多,但亦擅长,且有名作《桂枝香》等。而王荆公最得世人哄传之诗句莫过于《泊船瓜洲》中的“春风又绿江南岸,明月何时照我还。” 王安石的作品>>

猜您喜欢

还自舅家书所感

王安石

行行过舅居,归路指亲庐。xíng xíng guò jiù jū,guī lù zhǐ qīn lú。
日苦树无赖,天空云自如。rì kǔ shù wú lài,tiān kōng yún zì rú。
黄焦下泽稻,绿碎短樊蔬。huáng jiāo xià zé dào,lǜ suì duǎn fán shū。
沮溺非吾意,悯嗟聊驻车。jǔ nì fēi wú yì,mǐn jiē liáo zhù chē。

世事

王安石

世事一何稠,论心日已偷。shì shì yī hé chóu,lùn xīn rì yǐ tōu。
尚蒙今士笑,宜见古人羞。shàng méng jīn shì xiào,yí jiàn gǔ rén xiū。
老圃聊须问,良田亦欲求。lǎo pǔ liáo xū wèn,liáng tián yì yù qiú。
非关畏黻冕,无责易身修。fēi guān wèi fú miǎn,wú zé yì shēn xiū。

寄纯甫

王安石

塞上无花草,飘风急我归。sāi shàng wú huā cǎo,piāo fēng jí wǒ guī。
梢林听涧落,卷土看云飞。shāo lín tīng jiàn luò,juǎn tǔ kàn yún fēi。
想子当红蕊,思家上翠微。xiǎng zi dāng hóng ruǐ,sī jiā shàng cuì wēi。
江寒亦未已,好好着春衣。jiāng hán yì wèi yǐ,hǎo hǎo zhe chūn yī。

招丁元珍

王安石

默默不自得,纷纷何所为。mò mò bù zì dé,fēn fēn hé suǒ wèi。
画墁聊取食,猎较且随时。huà màn liáo qǔ shí,liè jiào qiě suí shí。
秋入江湖暗,风生草树悲。qiū rù jiāng hú àn,fēng shēng cǎo shù bēi。
黄花一杯酒,思与故人持。huáng huā yī bēi jiǔ,sī yǔ gù rén chí。

游杭州圣果寺

王安石

登高见山水,身在水中央。dēng gāo jiàn shān shuǐ,shēn zài shuǐ zhōng yāng。
下视楼台处,空多树木苍。xià shì lóu tái chù,kōng duō shù mù cāng。
浮云连海气,落日动湖光。fú yún lián hǎi qì,luò rì dòng hú guāng。
偶坐吹横笛,残声入富阳。ǒu zuò chuī héng dí,cán shēng rù fù yáng。

京兆杜婴大醇能读书其言近庄其为人旷达而廉清自托于医无贵贱请之辄往卒也以诗二首伤之

王安石

萧瑟野衣巾,能忘至老贫。xiāo sè yě yī jīn,néng wàng zhì lǎo pín。
避嚣依市井,蒙垢出埃尘。bì xiāo yī shì jǐng,méng gòu chū āi chén。
接物工齐物,劳身耻为身。jiē wù gōng qí wù,láo shēn chǐ wèi shēn。
伤心宿昔地,不复见斯人。shāng xīn sù xī dì,bù fù jiàn sī rén。

京兆杜婴大醇能读书其言近庄其为人旷达而廉清自托于医无贵贱请之辄往卒也以诗二首伤之

王安石

叔度医家子,君平卜肆翁。shū dù yī jiā zi,jūn píng bo sì wēng。
萧条昨日事,仿佛古人风。xiāo tiáo zuó rì shì,fǎng fú gǔ rén fēng。
旧宅雨生菌,新阡寒转蓬。jiù zhái yǔ shēng jūn,xīn qiān hán zhuǎn péng。
存亡谁一问,嗟我亦穷空。cún wáng shuí yī wèn,jiē wǒ yì qióng kōng。

江上二首

王安石

潮连风浩荡,沙引客淹留。cháo lián fēng hào dàng,shā yǐn kè yān liú。
落日更清坐,空江无近舟。luò rì gèng qīng zuò,kōng jiāng wú jìn zhōu。
共看蒹苇宅,聊即稻粱谋。gòng kàn jiān wěi zhái,liáo jí dào liáng móu。
未敢嗟艰食,凶年半九州。wèi gǎn jiē jiān shí,xiōng nián bàn jiǔ zhōu。

江上二首

王安石

书自江边使,乡邻病饿稠。shū zì jiāng biān shǐ,xiāng lín bìng è chóu。
何言万里客,更作百身忧。hé yán wàn lǐ kè,gèng zuò bǎi shēn yōu。
补败今谁恤,趋生我自羞。bǔ bài jīn shuí xù,qū shēng wǒ zì xiū。
西南双病眼,落日倚扁舟。xī nán shuāng bìng yǎn,luò rì yǐ biǎn zhōu。

夏夜舟中颇凉因有所感

王安石

扁舟畏朝热,望夜倚桅樯。biǎn zhōu wèi cháo rè,wàng yè yǐ wéi qiáng。
日共火云退,风兼水气凉。rì gòng huǒ yún tuì,fēng jiān shuǐ qì liáng。
未秋轻病骨,微曙浣愁肠。wèi qiū qīng bìng gǔ,wēi shǔ huàn chóu cháng。
坚我江湖意,滔滔兴不忘。jiān wǒ jiāng hú yì,tāo tāo xīng bù wàng。

孤桐

王安石

天质自森森,孤高几百寻。tiān zhì zì sēn sēn,gū gāo jǐ bǎi xún。
陵霄不屈己,得地本虚心。líng xiāo bù qū jǐ,dé dì běn xū xīn。
岁老根弥壮,阳骄叶更阴。suì lǎo gēn mí zhuàng,yáng jiāo yè gèng yīn。
明时思解愠,愿斫五弦琴。míng shí sī jiě yùn,yuàn zhuó wǔ xián qín。

迟明

王安石

攲枕浩无情,蘧蘧独迟明。qī zhěn hào wú qíng,qú qú dú chí míng。
霜繁红树老,云澹素蟾清。shuāng fán hóng shù lǎo,yún dàn sù chán qīng。
倦鹊犹三匝,寒鸡未一鸣。juàn què yóu sān zā,hán jī wèi yī míng。
故山何处所,应有晓猿惊。gù shān hé chù suǒ,yīng yǒu xiǎo yuán jīng。

陪友人中秋夕赏月

王安石

海雾看如洗,秋阳望却昏。hǎi wù kàn rú xǐ,qiū yáng wàng què hūn。
光明疑不夜,清莹欲无坤。guāng míng yí bù yè,qīng yíng yù wú kūn。
扫掠风前坐,留连露下尊。sǎo lüè fēng qián zuò,liú lián lù xià zūn。
苦吟应到晓,况有我思存。kǔ yín yīng dào xiǎo,kuàng yǒu wǒ sī cún。

慎县修路者

王安石

畚筑今三岁,康庄始一修。běn zhù jīn sān suì,kāng zhuāng shǐ yī xiū。
何言野人意,能助令君忧。hé yán yě rén yì,néng zhù lìng jūn yōu。
勠力非无补,论心岂有求。lù lì fēi wú bǔ,lùn xīn qǐ yǒu qiú。
十年空志食,因汝起予羞。shí nián kōng zhì shí,yīn rǔ qǐ yǔ xiū。

河势

王安石

河势浩难测,禹功传所闻。hé shì hào nán cè,yǔ gōng chuán suǒ wén。
今观一川破,复以二渠分。jīn guān yī chuān pò,fù yǐ èr qú fēn。
国论终将塞,民嗟亦已勤。guó lùn zhōng jiāng sāi,mín jiē yì yǐ qín。
无灾等难必,从众在吾君。wú zāi děng nán bì,cóng zhòng zài wú jūn。