古诗词

同王浚贤良赋龟得升字

王安石

世传一尾龟百龄,此龟逮见隋唐兴。shì chuán yī wěi guī bǎi líng,cǐ guī dǎi jiàn suí táng xīng。
虽然天幸免焦灼,想屡缩颈愁严凝。suī rán tiān xìng miǎn jiāo zhuó,xiǎng lǚ suō jǐng chóu yán níng。
前年赴海不量力,欲替鳌负三崚嶒。qián nián fù hǎi bù liàng lì,yù tì áo fù sān léng céng。
番禺使君邂逅见,知困簸荡因嗟矜。fān yú shǐ jūn xiè hòu jiàn,zhī kùn bǒ dàng yīn jiē jīn。
疾呼余且设网取,以组系首?穿绳。jí hū yú qiě shè wǎng qǔ,yǐ zǔ xì shǒu rán chuān shéng。
北归与俱度大庾,两夫赑屃苦不胜。běi guī yǔ jù dù dà yǔ,liǎng fū bì xì kǔ bù shèng。
舣船秦淮担送我,云此一可当十朋。yǐ chuán qín huái dān sòng wǒ,yún cǐ yī kě dāng shí péng。
昔人宝龟谓神物,奉事槁骨尤兢兢。xī rén bǎo guī wèi shén wù,fèng shì gǎo gǔ yóu jīng jīng。
残民灭国递争夺,有此乃敢司黎烝。cán mín miè guó dì zhēng duó,yǒu cǐ nǎi gǎn sī lí zhēng。
于时睹甲别贵贱,太卜藏法传昆仍。yú shí dǔ jiǎ bié guì jiàn,tài bo cáng fǎ chuán kūn réng。
岂如元君须见梦,初知欢喜得未曾。qǐ rú yuán jūn xū jiàn mèng,chū zhī huān xǐ dé wèi céng。
自从九江罢纳锡,众渔贱弃秋不登。zì cóng jiǔ jiāng bà nà xī,zhòng yú jiàn qì qiū bù dēng。
卜人官废亦已久,果猎谁复知殊称。bo rén guān fèi yì yǐ jiǔ,guǒ liè shuí fù zhī shū chēng。
今君此宝世莫识,我亦坐视心瞢瞢。jīn jūn cǐ bǎo shì mò shí,wǒ yì zuò shì xīn méng méng。
支床才堪比瓦砾,当粟孰肯捐斗升。zhī chuáng cái kān bǐ wǎ lì,dāng sù shú kěn juān dòu shēng。
糁头腥臊何足嗜,曳尾污秽适可憎。sǎn tóu xīng sāo hé zú shì,yè wěi wū huì shì kě zēng。
盛溲除聋岂必验,蹈背出险安敢凭。shèng sōu chú lóng qǐ bì yàn,dǎo bèi chū xiǎn ān gǎn píng。
刳肠以占幸无事,卷壳而食病未能。kū cháng yǐ zhàn xìng wú shì,juǎn ké ér shí bìng wèi néng。
如闻翕息可视效,乃往有堕崖千层。rú wén xī xī kě shì xiào,nǎi wǎng yǒu duò yá qiān céng。
仰窥朝阳俯引气,亦得难老如冈陵。yǎng kuī cháo yáng fǔ yǐn qì,yì dé nán lǎo rú gāng líng。
谅能学此真寿类,世论妄以虫疑冰。liàng néng xué cǐ zhēn shòu lèi,shì lùn wàng yǐ chóng yí bīng。
嗟余老矣倦呼吸,起晏光景难瞻承。jiē yú lǎo yǐ juàn hū xī,qǐ yàn guāng jǐng nán zhān chéng。
但知故人所玩惜,每戒异物相侵陵。dàn zhī gù rén suǒ wán xī,měi jiè yì wù xiāng qīn líng。
唯忧盗贼今好卜,夜半劫请无威惩。wéi yōu dào zéi jīn hǎo bo,yè bàn jié qǐng wú wēi chéng。
复恐嚵夫负之走,并窃老木为薪蒸。fù kǒng chán fū fù zhī zǒu,bìng qiè lǎo mù wèi xīn zhēng。
浅樊荒圃不可保,守视且寄钟山僧。qiǎn fán huāng pǔ bù kě bǎo,shǒu shì qiě jì zhōng shān sēng。
王安石

王安石

王安石(1021年12月18日-1086年5月21日),字介甫,号半山,谥文,封荆国公。世人又称王荆公。汉族,北宋抚州临川人(今江西省抚州市临川区邓家巷人),中国北宋著名政治家、思想家、文学家、改革家,唐宋八大家之一。欧阳修称赞王安石:“翰林风月三千首,吏部文章二百年。老去自怜心尚在,后来谁与子争先。”传世文集有《王临川集》、《临川集拾遗》等。其诗文各体兼擅,词虽不多,但亦擅长,且有名作《桂枝香》等。而王荆公最得世人哄传之诗句莫过于《泊船瓜洲》中的“春风又绿江南岸,明月何时照我还。” 王安石的作品>>

猜您喜欢

酬淮南提刑邵不疑学士

王安石

曾咏常州送主人,岂知身得两朱轮。céng yǒng cháng zhōu sòng zhǔ rén,qǐ zhī shēn dé liǎng zhū lún。
田畴泛滥川方壅,厨传萧条市亦贫。tián chóu fàn làn chuān fāng yōng,chú chuán xiāo tiáo shì yì pín。
以我薄材思拊伛,赖君馀教得因循。yǐ wǒ báo cái sī fǔ yǔ,lài jūn yú jiào dé yīn xún。
询求故有风谣在,不独镵诗尚未泯。xún qiú gù yǒu fēng yáo zài,bù dú chán shī shàng wèi mǐn。

酬王太祝

王安石

一马常随世事驰,岂论江徼与河湄。yī mǎ cháng suí shì shì chí,qǐ lùn jiāng jiǎo yǔ hé méi。
已成白发潘常侍,更似青衫杜拾遗。yǐ chéng bái fā pān cháng shì,gèng shì qīng shān dù shí yí。
勋业傥来知有命,文章聊欲见无期。xūn yè tǎng lái zhī yǒu mìng,wén zhāng liáo yù jiàn wú qī。
喜君材俊能从我,力学何妨和子思。xǐ jūn cái jùn néng cóng wǒ,lì xué hé fáng hé zi sī。

出城访无党因宿斋馆

王安石

关外寻君信马蹄,漫成诗句任天倪。guān wài xún jūn xìn mǎ tí,màn chéng shī jù rèn tiān ní。
花枝到眼春相照,山色侵衣晚自迷。huā zhī dào yǎn chūn xiāng zhào,shān sè qīn yī wǎn zì mí。
今日笑谈还喜共,经年劳逸固难齐。jīn rì xiào tán hái xǐ gòng,jīng nián láo yì gù nán qí。
生涯零落归心懒,多谢殷勤杜宇啼。shēng yá líng luò guī xīn lǎn,duō xiè yīn qín dù yǔ tí。

寄张氏女弟

王安石

十年江海别常轻,岂料今随寡嫂行。shí nián jiāng hǎi bié cháng qīng,qǐ liào jīn suí guǎ sǎo xíng。
心折向谁论宿昔,魂来空复梦平生。xīn zhé xiàng shuí lùn sù xī,hún lái kōng fù mèng píng shēng。
音容想像犹如昨,岁月萧条忽已更。yīn róng xiǎng xiàng yóu rú zuó,suì yuè xiāo tiáo hū yǐ gèng。
知汝此悲还似我,欲为西望涕先横。zhī rǔ cǐ bēi hái shì wǒ,yù wèi xī wàng tì xiān héng。

奉寄子思以代别

王安石

南北蹉跎成两翁,悲欢邂逅笑言同。nán běi cuō tuó chéng liǎng wēng,bēi huān xiè hòu xiào yán tóng。
全家欲出岭云外,匹马肯寻山雨中。quán jiā yù chū lǐng yún wài,pǐ mǎ kěn xún shān yǔ zhōng。
趋府折腰嗟踽踽,听泉分手惜匆匆。qū fǔ zhé yāo jiē jǔ jǔ,tīng quán fēn shǒu xī cōng cōng。
寄声但有加餐饭,才业如君岂久穷。jì shēng dàn yǒu jiā cān fàn,cái yè rú jūn qǐ jiǔ qióng。

次韵刘著作过茆山今平甫往游因寄

王安石

华阳仙伯有茆卿,官府今传在赤城。huá yáng xiān bó yǒu máo qīng,guān fǔ jīn chuán zài chì chéng。
三鹤不归犹地胜,二君能到亦心清。sān hè bù guī yóu dì shèng,èr jūn néng dào yì xīn qīng。
诗中慷慨悲陈迹,篇末殷勤奖后生。shī zhōng kāng kǎi bēi chén jì,piān mò yīn qín jiǎng hòu shēng。
遥想青云知可附,坐看闾巷得名声。yáo xiǎng qīng yún zhī kě fù,zuò kàn lǘ xiàng dé míng shēng。

次韵十四叔赐诗留别

王安石

穷冬追路出西津,得侍茫然两见春。qióng dōng zhuī lù chū xī jīn,dé shì máng rán liǎng jiàn chūn。
发册久嗟淹国士,起家初命慰乡人。fā cè jiǔ jiē yān guó shì,qǐ jiā chū mìng wèi xiāng rén。
行辞北阙楼台丽,归佐南州县邑新。xíng cí běi quē lóu tái lì,guī zuǒ nán zhōu xiàn yì xīn。
班草数行衣上泪,何时杖屦却相亲。bān cǎo shù xíng yī shàng lèi,hé shí zhàng jù què xiāng qīn。

次韵耿天骘大风

王安石

云埋月缺晕寒灰,飙发齐如巨象豗。yún mái yuè quē yūn hán huī,biāo fā qí rú jù xiàng huī。
纵勇万川冰柱立,纷披千障土囊开。zòng yǒng wàn chuān bīng zhù lì,fēn pī qiān zhàng tǔ náng kāi。
鲁门未怪爰居至,郑圃何妨御寇来。lǔ mén wèi guài yuán jū zhì,zhèng pǔ hé fáng yù kòu lái。
终夜不眠谁与共,坐忘唯有一颜回。zhōng yè bù mián shuí yǔ gòng,zuò wàng wéi yǒu yī yán huí。

法喜寺

王安石

门前白道自萦回,门下青莎间绿苔。mén qián bái dào zì yíng huí,mén xià qīng shā jiān lǜ tái。
杂树绕花莺引去,坏檐无幕雁归来。zá shù rào huā yīng yǐn qù,huài yán wú mù yàn guī lái。
寂寥谁共樽前酒,牢落空留案上杯。jì liáo shuí gòng zūn qián jiǔ,láo luò kōng liú àn shàng bēi。
我忆故乡诚不浅,可怜鶗鴂重相催。wǒ yì gù xiāng chéng bù qiǎn,kě lián tí jué zhòng xiāng cuī。

长干寺

王安石

梵馆清闲侧布金,小塘回曲翠文深。fàn guǎn qīng xián cè bù jīn,xiǎo táng huí qū cuì wén shēn。
柳条不动千丝直,荷叶相依万盖阴。liǔ tiáo bù dòng qiān sī zhí,hé yè xiāng yī wàn gài yīn。
漠漠岑云相上下,翩翩沙鸟自浮沉。mò mò cén yún xiāng shàng xià,piān piān shā niǎo zì fú chén。
羁人乐此忘归思,忍向西风学越吟。jī rén lè cǐ wàng guī sī,rěn xiàng xī fēng xué yuè yín。

落星寺

王安石

崒云台殿起崔嵬,万里长江一酒杯。zú yún tái diàn qǐ cuī wéi,wàn lǐ zhǎng jiāng yī jiǔ bēi。
坐见山川吞日月,杳无车马送尘埃。zuò jiàn shān chuān tūn rì yuè,yǎo wú chē mǎ sòng chén āi。
雁飞云路声低过,客近天门梦易回。yàn fēi yún lù shēng dī guò,kè jìn tiān mén mèng yì huí。
胜概唯诗可收拾,不才羞作等闲来。shèng gài wéi shī kě shōu shí,bù cái xiū zuò děng xián lái。

清风阁

王安石

飞甍孤起下州墙,胜势峥嵘压四方。fēi méng gū qǐ xià zhōu qiáng,shèng shì zhēng róng yā sì fāng。
远引江山来控带,平看鹰隼去飞翔。yuǎn yǐn jiāng shān lái kòng dài,píng kàn yīng sǔn qù fēi xiáng。
高蝉感耳何妨静,赤日焦心不废凉。gāo chán gǎn ěr hé fáng jìng,chì rì jiāo xīn bù fèi liáng。
况是使君无一事,日陪宾从此倾觞。kuàng shì shǐ jūn wú yī shì,rì péi bīn cóng cǐ qīng shāng。

留题微之廨中清辉阁

王安石

故人名字在瀛洲,邂逅低徊向此留。gù rén míng zì zài yíng zhōu,xiè hòu dī huái xiàng cǐ liú。
鸥鸟一双随坐啸,荷花十丈对冥搜。ōu niǎo yī shuāng suí zuò xiào,hé huā shí zhàng duì míng sōu。
水涵樽俎清如洗,山染衣巾翠欲流。shuǐ hán zūn zǔ qīng rú xǐ,shān rǎn yī jīn cuì yù liú。
宣室应疑鬼神事,知君能复几来游。xuān shì yīng yí guǐ shén shì,zhī jūn néng fù jǐ lái yóu。

次韵和甫春日金陵登台

王安石

钟山漠漠水洄洄,西有陵云百尺台。zhōng shān mò mò shuǐ huí huí,xī yǒu líng yún bǎi chǐ tái。
万物已随和气动,一樽聊与故人来。wàn wù yǐ suí hé qì dòng,yī zūn liáo yǔ gù rén lái。
天边幽鸟鸣相和,地上晴烟扫不开。tiān biān yōu niǎo míng xiāng hé,dì shàng qíng yān sǎo bù kāi。
愁眼看春长恐尽,直须去取六龙回。chóu yǎn kàn chūn zhǎng kǒng jǐn,zhí xū qù qǔ liù lóng huí。

庆老堂

王安石

板舆去国宦三年,华屋归来地一偏。bǎn yú qù guó huàn sān nián,huá wū guī lái dì yī piān。
种竹常疑出冬笋,开池故合涌寒泉。zhǒng zhú cháng yí chū dōng sǔn,kāi chí gù hé yǒng hán quán。
身闲楚老犹能戏,道胜邹人不更迁。shēn xián chǔ lǎo yóu néng xì,dào shèng zōu rén bù gèng qiān。
嗟我强颜无所及,想君为乐更焦然。jiē wǒ qiáng yán wú suǒ jí,xiǎng jūn wèi lè gèng jiāo rán。