古诗词

同王浚贤良赋龟得升字

王安石

世传一尾龟百龄,此龟逮见隋唐兴。shì chuán yī wěi guī bǎi líng,cǐ guī dǎi jiàn suí táng xīng。
虽然天幸免焦灼,想屡缩颈愁严凝。suī rán tiān xìng miǎn jiāo zhuó,xiǎng lǚ suō jǐng chóu yán níng。
前年赴海不量力,欲替鳌负三崚嶒。qián nián fù hǎi bù liàng lì,yù tì áo fù sān léng céng。
番禺使君邂逅见,知困簸荡因嗟矜。fān yú shǐ jūn xiè hòu jiàn,zhī kùn bǒ dàng yīn jiē jīn。
疾呼余且设网取,以组系首?穿绳。jí hū yú qiě shè wǎng qǔ,yǐ zǔ xì shǒu rán chuān shéng。
北归与俱度大庾,两夫赑屃苦不胜。běi guī yǔ jù dù dà yǔ,liǎng fū bì xì kǔ bù shèng。
舣船秦淮担送我,云此一可当十朋。yǐ chuán qín huái dān sòng wǒ,yún cǐ yī kě dāng shí péng。
昔人宝龟谓神物,奉事槁骨尤兢兢。xī rén bǎo guī wèi shén wù,fèng shì gǎo gǔ yóu jīng jīng。
残民灭国递争夺,有此乃敢司黎烝。cán mín miè guó dì zhēng duó,yǒu cǐ nǎi gǎn sī lí zhēng。
于时睹甲别贵贱,太卜藏法传昆仍。yú shí dǔ jiǎ bié guì jiàn,tài bo cáng fǎ chuán kūn réng。
岂如元君须见梦,初知欢喜得未曾。qǐ rú yuán jūn xū jiàn mèng,chū zhī huān xǐ dé wèi céng。
自从九江罢纳锡,众渔贱弃秋不登。zì cóng jiǔ jiāng bà nà xī,zhòng yú jiàn qì qiū bù dēng。
卜人官废亦已久,果猎谁复知殊称。bo rén guān fèi yì yǐ jiǔ,guǒ liè shuí fù zhī shū chēng。
今君此宝世莫识,我亦坐视心瞢瞢。jīn jūn cǐ bǎo shì mò shí,wǒ yì zuò shì xīn méng méng。
支床才堪比瓦砾,当粟孰肯捐斗升。zhī chuáng cái kān bǐ wǎ lì,dāng sù shú kěn juān dòu shēng。
糁头腥臊何足嗜,曳尾污秽适可憎。sǎn tóu xīng sāo hé zú shì,yè wěi wū huì shì kě zēng。
盛溲除聋岂必验,蹈背出险安敢凭。shèng sōu chú lóng qǐ bì yàn,dǎo bèi chū xiǎn ān gǎn píng。
刳肠以占幸无事,卷壳而食病未能。kū cháng yǐ zhàn xìng wú shì,juǎn ké ér shí bìng wèi néng。
如闻翕息可视效,乃往有堕崖千层。rú wén xī xī kě shì xiào,nǎi wǎng yǒu duò yá qiān céng。
仰窥朝阳俯引气,亦得难老如冈陵。yǎng kuī cháo yáng fǔ yǐn qì,yì dé nán lǎo rú gāng líng。
谅能学此真寿类,世论妄以虫疑冰。liàng néng xué cǐ zhēn shòu lèi,shì lùn wàng yǐ chóng yí bīng。
嗟余老矣倦呼吸,起晏光景难瞻承。jiē yú lǎo yǐ juàn hū xī,qǐ yàn guāng jǐng nán zhān chéng。
但知故人所玩惜,每戒异物相侵陵。dàn zhī gù rén suǒ wán xī,měi jiè yì wù xiāng qīn líng。
唯忧盗贼今好卜,夜半劫请无威惩。wéi yōu dào zéi jīn hǎo bo,yè bàn jié qǐng wú wēi chéng。
复恐嚵夫负之走,并窃老木为薪蒸。fù kǒng chán fū fù zhī zǒu,bìng qiè lǎo mù wèi xīn zhēng。
浅樊荒圃不可保,守视且寄钟山僧。qiǎn fán huāng pǔ bù kě bǎo,shǒu shì qiě jì zhōng shān sēng。
王安石

王安石

王安石(1021年12月18日-1086年5月21日),字介甫,号半山,谥文,封荆国公。世人又称王荆公。汉族,北宋抚州临川人(今江西省抚州市临川区邓家巷人),中国北宋著名政治家、思想家、文学家、改革家,唐宋八大家之一。欧阳修称赞王安石:“翰林风月三千首,吏部文章二百年。老去自怜心尚在,后来谁与子争先。”传世文集有《王临川集》、《临川集拾遗》等。其诗文各体兼擅,词虽不多,但亦擅长,且有名作《桂枝香》等。而王荆公最得世人哄传之诗句莫过于《泊船瓜洲》中的“春风又绿江南岸,明月何时照我还。” 王安石的作品>>

猜您喜欢

读后汉书

王安石

锢党纷纷果是非,当时高士见精微。gù dǎng fēn fēn guǒ shì fēi,dāng shí gāo shì jiàn jīng wēi。
可怜窦武陈蕃辈,欲与天争汉鼎归。kě lián dòu wǔ chén fān bèi,yù yǔ tiān zhēng hàn dǐng guī。

读蜀志

王安石

千载纷争共一毛,可怜身世两徒劳。qiān zài fēn zhēng gòng yī máo,kě lián shēn shì liǎng tú láo。
无人语与刘玄德,问舍求田意最高。wú rén yǔ yǔ liú xuán dé,wèn shě qiú tián yì zuì gāo。

读唐书

王安石

志士无时亦少成,中才随世就功名。zhì shì wú shí yì shǎo chéng,zhōng cái suí shì jiù gōng míng。
并汾诸子何为者,坐与文皇立太平。bìng fén zhū zi hé wèi zhě,zuò yǔ wén huáng lì tài píng。

读开成事

王安石

奸罔纷纷不为明,有心天下共无成。jiān wǎng fēn fēn bù wèi míng,yǒu xīn tiān xià gòng wú chéng。
空令执笔螭头者,日记君臣口舌争。kōng lìng zhí bǐ chī tóu zhě,rì jì jūn chén kǒu shé zhēng。

别和甫赴南徐

王安石

都城落日马萧萧,雨压春风暗柳条。dōu chéng luò rì mǎ xiāo xiāo,yǔ yā chūn fēng àn liǔ tiáo。
天际归艎那可望,只将心寄海门潮。tiān jì guī huáng nà kě wàng,zhǐ jiāng xīn jì hǎi mén cháo。

寄茶与和甫

王安石

彩绛缝囊海上舟,月团苍润紫烟浮。cǎi jiàng fèng náng hǎi shàng zhōu,yuè tuán cāng rùn zǐ yān fú。
集英殿里春风晚,分到并门想麦秋。jí yīng diàn lǐ chūn fēng wǎn,fēn dào bìng mén xiǎng mài qiū。

寄茶与平甫

王安石

碧月团团堕九天,封题寄与洛中仙。bì yuè tuán tuán duò jiǔ tiān,fēng tí jì yǔ luò zhōng xiān。
石楼试水宜频啜,金谷看花莫漫煎。shí lóu shì shuǐ yí pín chuài,jīn gǔ kàn huā mò màn jiān。

戏长安岭石

王安石

附巘凭崖岂易跻,无心应合与云齐。fù yǎn píng yá qǐ yì jī,wú xīn yīng hé yǔ yún qí。
横身势欲填沧海,肯为行人惜马蹄。héng shēn shì yù tián cāng hǎi,kěn wèi xíng rén xī mǎ tí。

代答

王安石

破车伤马亦天成,所托虽高岂自营。pò chē shāng mǎ yì tiān chéng,suǒ tuō suī gāo qǐ zì yíng。
四海不无容足地,行人何事此中行。sì hǎi bù wú róng zú dì,xíng rén hé shì cǐ zhōng xíng。

促织

王安石

金屏翠幔与秋宜,得此年年醉不知。jīn píng cuì màn yǔ qiū yí,dé cǐ nián nián zuì bù zhī。
只向贫家促机杼,几家能有一絇丝。zhǐ xiàng pín jiā cù jī zhù,jǐ jiā néng yǒu yī qú sī。

腊享

王安石

明星惨澹月参差,万窍含风各自悲。míng xīng cǎn dàn yuè cān chà,wàn qiào hán fēng gè zì bēi。
人散庙门灯火尽,却寻残梦独多时。rén sàn miào mén dēng huǒ jǐn,què xún cán mèng dú duō shí。

杏花

王安石

垂杨一径紫苔封,人语萧萧院落中。chuí yáng yī jìng zǐ tái fēng,rén yǔ xiāo xiāo yuàn luò zhōng。
独有杏花如唤客,倚墙斜日数枝红。dú yǒu xìng huā rú huàn kè,yǐ qiáng xié rì shù zhī hóng。

城东寺菊

王安石

黄花漠漠弄秋晖,无数蜜蜂花上飞。huáng huā mò mò nòng qiū huī,wú shù mì fēng huā shàng fēi。
不忍独醒孤尔去,殷勤为折一枝归。bù rěn dú xǐng gū ěr qù,yīn qín wèi zhé yī zhī guī。

拒霜花

王安石

落尽群花独自芳,红英浑欲拒严霜。luò jǐn qún huā dú zì fāng,hóng yīng hún yù jù yán shuāng。
开元天子千秋节,戚里人家承露囊。kāi yuán tiān zi qiān qiū jié,qī lǐ rén jiā chéng lù náng。

王安石

处处定知秋后别,年年长向社前逢。chù chù dìng zhī qiū hòu bié,nián nián zhǎng xiàng shè qián féng。
行藏自欲追时节,岂是人间不见容。xíng cáng zì yù zhuī shí jié,qǐ shì rén jiān bù jiàn róng。