古诗词

秋热

王安石

火腾为虐不可摧,屋窄无所逃吾骸。huǒ téng wèi nüè bù kě cuī,wū zhǎi wú suǒ táo wú hái。
织芦编竹继檐宇,架以松栎之条枚。zhī lú biān zhú jì yán yǔ,jià yǐ sōng lì zhī tiáo méi。
岂惟宾至得清坐,因有馀地苏陪台。qǐ wéi bīn zhì dé qīng zuò,yīn yǒu yú dì sū péi tái。
愆阳陵秋更暴横,焮我欲作昆明灰。qiān yáng líng qiū gèng bào héng,xìn wǒ yù zuò kūn míng huī。
金流玉熠何足怪,鸟焚鱼烂为可哀。jīn liú yù yì hé zú guài,niǎo fén yú làn wèi kě āi。
忆我少时亦值此,翛然但以书自埋。yì wǒ shǎo shí yì zhí cǐ,xiāo rán dàn yǐ shū zì mái。
老衰奄奄气易夺,抚卷岂复能低徊。lǎo shuāi yǎn yǎn qì yì duó,fǔ juǎn qǐ fù néng dī huái。
西风忽送中夜湿,六合一气窑新开。xī fēng hū sòng zhōng yè shī,liù hé yī qì yáo xīn kāi。
帘窗幕户便防冷,且恐霰雪相寻来。lián chuāng mù hù biàn fáng lěng,qiě kǒng xiàn xuě xiāng xún lái。
王安石

王安石

王安石(1021年12月18日-1086年5月21日),字介甫,号半山,谥文,封荆国公。世人又称王荆公。汉族,北宋抚州临川人(今江西省抚州市临川区邓家巷人),中国北宋著名政治家、思想家、文学家、改革家,唐宋八大家之一。欧阳修称赞王安石:“翰林风月三千首,吏部文章二百年。老去自怜心尚在,后来谁与子争先。”传世文集有《王临川集》、《临川集拾遗》等。其诗文各体兼擅,词虽不多,但亦擅长,且有名作《桂枝香》等。而王荆公最得世人哄传之诗句莫过于《泊船瓜洲》中的“春风又绿江南岸,明月何时照我还。” 王安石的作品>>

猜您喜欢

怀张唐公

王安石

直谅多为世所排,有怀长向我前开。zhí liàng duō wèi shì suǒ pái,yǒu huái zhǎng xiàng wǒ qián kāi。
暮年惆怅谁知此,南陌东阡独往来。mù nián chóu chàng shuí zhī cǐ,nán mò dōng qiān dú wǎng lái。

王安石

覆舟山下龙光寺,玄武湖畔五龙堂。fù zhōu shān xià lóng guāng sì,xuán wǔ hú pàn wǔ lóng táng。
想见旧时游历处,烟云渺渺水茫茫。xiǎng jiàn jiù shí yóu lì chù,yān yún miǎo miǎo shuǐ máng máng。

王安石

烟云渺渺水茫茫,缭绕芜城一带长。yān yún miǎo miǎo shuǐ máng máng,liáo rào wú chéng yī dài zhǎng。
蒿目黄尘忧世事,追思陈迹故难忘。hāo mù huáng chén yōu shì shì,zhuī sī chén jì gù nán wàng。

王安石

追思陈迹故难忘,翠木苍藤水一方。zhuī sī chén jì gù nán wàng,cuì mù cāng téng shuǐ yī fāng。
闻说精庐今更好,好随残汴理归艎。wén shuō jīng lú jīn gèng hǎo,hǎo suí cán biàn lǐ guī huáng。

离升州作

王安石

残菊冥冥风更吹,雨如梅子欲黄时。cán jú míng míng fēng gèng chuī,yǔ rú méi zi yù huáng shí。
相看握手总无语,愁满眼前心自知。xiāng kàn wò shǒu zǒng wú yǔ,chóu mǎn yǎn qián xīn zì zhī。

望淮口

王安石

白烟弥漫接天涯,黯黯长空一道斜。bái yān mí màn jiē tiān yá,àn àn zhǎng kōng yī dào xié。
有似钱塘江上望,晚潮初落见平沙。yǒu shì qián táng jiāng shàng wàng,wǎn cháo chū luò jiàn píng shā。

入瓜步望扬州

王安石

落日平林一水边,芜城掩映祇苍然。luò rì píng lín yī shuǐ biān,wú chéng yǎn yìng qí cāng rán。
白头追想当时事,幕府青衫最少年。bái tóu zhuī xiǎng dāng shí shì,mù fǔ qīng shān zuì shǎo nián。

重过

王安石

忆我东游未有须,扶衰重此驻肩舆。yì wǒ dōng yóu wèi yǒu xū,fú shuāi zhòng cǐ zhù jiān yú。
市中年少今谁在,鲁叟当街六十馀。shì zhōng nián shǎo jīn shuí zài,lǔ sǒu dāng jiē liù shí yú。

秦淮泛舟

王安石

强扶衰病牵淮舸,尚怯春风溯午潮。qiáng fú shuāi bìng qiān huái gě,shàng qiè chūn fēng sù wǔ cháo。
花与新吾如有意,山于何处不相招。huā yǔ xīn wú rú yǒu yì,shān yú hé chù bù xiāng zhāo。

中书即事

王安石

投老翻为世网婴,低徊终恐负平生。tóu lǎo fān wèi shì wǎng yīng,dī huái zhōng kǒng fù píng shēng。
何时白土冈头路,渡水穿云取次行。hé shí bái tǔ gāng tóu lù,dù shuǐ chuān yún qǔ cì xíng。

万事

王安石

万事黄粱欲熟时,世间谈笑漫追随。wàn shì huáng liáng yù shú shí,shì jiān tán xiào màn zhuī suí。
鸡虫得失何须算,鹏鴳逍遥各自知。jī chóng dé shī hé xū suàn,péng yàn xiāo yáo gè zì zhī。

寄金陵传神者李士云

王安石

衰容一见便疑真,李子挥毫故有神。shuāi róng yī jiàn biàn yí zhēn,lǐ zi huī háo gù yǒu shén。
欲去钟山终不忍,谢渠分我死前身。yù qù zhōng shān zhōng bù rěn,xiè qú fēn wǒ sǐ qián shēn。

东流顿令罢官阻风示文有按风伯奏天阍之语答以四句

王安石

令尹犀舟失去期,怃然凭几占文移。lìng yǐn xī zhōu shī qù qī,wǔ rán píng jǐ zhàn wén yí。
劝君慎莫谗风伯,会有开帆破浪时。quàn jūn shèn mò chán fēng bó,huì yǒu kāi fān pò làng shí。

杨德逢送米与法云二老作此诗

王安石

卢仝不出憎流俗,我卜郊居避俗憎。lú tóng bù chū zēng liú sú,wǒ bo jiāo jū bì sú zēng。
仝有邻僧来乞米,我今送米乞邻僧。tóng yǒu lín sēng lái qǐ mǐ,wǒ jīn sòng mǐ qǐ lín sēng。

送黄吉父将赴南康官归金溪三首

王安石

柘冈西路白云深,想子东归得重寻。zhè gāng xī lù bái yún shēn,xiǎng zi dōng guī dé zhòng xún。
亦见旧时红踯躅,为言春至每伤心。yì jiàn jiù shí hóng zhí zhú,wèi yán chūn zhì měi shāng xīn。