古诗词

次韵约之谢惠诗

王安石

鱼跳桑柳阴,鸟落蒲苇侧。yú tiào sāng liǔ yīn,niǎo luò pú wěi cè。
已无溪姑祠,何有江令宅。yǐ wú xī gū cí,hé yǒu jiāng lìng zhái。
故人耽田里,老脱尚方舄。gù rén dān tián lǐ,lǎo tuō shàng fāng xì。
开亭捐百金,于此扫尘迹。kāi tíng juān bǎi jīn,yú cǐ sǎo chén jì。
地偏人罕至,心远境常寂。dì piān rén hǎn zhì,xīn yuǎn jìng cháng jì。
我行西州旋,税驾候颜色。wǒ xíng xī zhōu xuán,shuì jià hòu yán sè。
相随望南山,水际因一息。xiāng suí wàng nán shān,shuǐ jì yīn yī xī。
公时指岸木,谓此可寻尺。gōng shí zhǐ àn mù,wèi cǐ kě xún chǐ。
伐之营中沚,持用自怡怿。fá zhī yíng zhōng zhǐ,chí yòng zì yí yì。
欢言俟其成,邀我堂上食。huān yán qí qí chéng,yāo wǒ táng shàng shí。
百忧每多违,一诺还自惕。bǎi yōu měi duō wéi,yī nuò hái zì tì。
春风檐楹新,坐久膝前席。chūn fēng yán yíng xīn,zuò jiǔ xī qián xí。
翛然忘故约,北郭疑有适。xiāo rán wàng gù yuē,běi guō yí yǒu shì。
长淫舒永怀,伫想对以臆。zhǎng yín shū yǒng huái,zhù xiǎng duì yǐ yì。
摛辞甚有理,窃比书石鹢。chī cí shén yǒu lǐ,qiè bǐ shū shí yì。
知公不欺我,把玩果心恻。zhī gōng bù qī wǒ,bǎ wán guǒ xīn cè。
嘉肴既夙设,丽藻仍虚掷。jiā yáo jì sù shè,lì zǎo réng xū zhì。
左车公自迎,右券吾敢责。zuǒ chē gōng zì yíng,yòu quàn wú gǎn zé。
闻说芼羹臛,芬香出邻壁。wén shuō mào gēng huò,fēn xiāng chū lín bì。
妇休机杼事,儿失刀椠职。fù xiū jī zhù shì,ér shī dāo qiàn zhí。
何胶胶扰扰,而纷纷籍籍。hé jiāo jiāo rǎo rǎo,ér fēn fēn jí jí。
携持欲一往,继此方如织。xié chí yù yī wǎng,jì cǐ fāng rú zhī。
元龙但高眠,司马勿亲涤。yuán lóng dàn gāo mián,sī mǎ wù qīn dí。
几能孩童旧,握手皆鬓白。jǐ néng hái tóng jiù,wò shǒu jiē bìn bái。
有兴即联?,东阡与南陌。yǒu xīng jí lián,dōng qiān yǔ nán mò。
王安石

王安石

王安石(1021年12月18日-1086年5月21日),字介甫,号半山,谥文,封荆国公。世人又称王荆公。汉族,北宋抚州临川人(今江西省抚州市临川区邓家巷人),中国北宋著名政治家、思想家、文学家、改革家,唐宋八大家之一。欧阳修称赞王安石:“翰林风月三千首,吏部文章二百年。老去自怜心尚在,后来谁与子争先。”传世文集有《王临川集》、《临川集拾遗》等。其诗文各体兼擅,词虽不多,但亦擅长,且有名作《桂枝香》等。而王荆公最得世人哄传之诗句莫过于《泊船瓜洲》中的“春风又绿江南岸,明月何时照我还。” 王安石的作品>>

猜您喜欢

送黄吉父将赴南康官归金溪三首

王安石

还家一笑即芳辰,好与名山作主人。hái jiā yī xiào jí fāng chén,hǎo yǔ míng shān zuò zhǔ rén。
邂逅五湖乘兴往,相邀锦绣谷中春。xiè hòu wǔ hú chéng xīng wǎng,xiāng yāo jǐn xiù gǔ zhōng chūn。

送黄吉父将赴南康官归金溪三首

王安石

岁晚相逢喜且悲,莫占风日恨归迟。suì wǎn xiāng féng xǐ qiě bēi,mò zhàn fēng rì hèn guī chí。
我如逆旅当去客,复会有无那得知。wǒ rú nì lǚ dāng qù kè,fù huì yǒu wú nà dé zhī。

金陵即事三首

王安石

水际柴门一半开,小桥分路入青苔。shuǐ jì chái mén yī bàn kāi,xiǎo qiáo fēn lù rù qīng tái。
背人照影无穷柳,隔屋吹香并是梅。bèi rén zhào yǐng wú qióng liǔ,gé wū chuī xiāng bìng shì méi。

金陵即事三首

王安石

结绮临春歌舞地,荒蹊狭巷两三家。jié qǐ lín chūn gē wǔ dì,huāng qī xiá xiàng liǎng sān jiā。
东风漫漫吹桃李,非复当时仗外花。dōng fēng màn màn chuī táo lǐ,fēi fù dāng shí zhàng wài huā。

金陵即事三首

王安石

昏黑投林晓更惊,背人相唤百般鸣。hūn hēi tóu lín xiǎo gèng jīng,bèi rén xiāng huàn bǎi bān míng。
柴门长闭春风暖,事外还能见鸟情。chái mén zhǎng bì chūn fēng nuǎn,shì wài hái néng jiàn niǎo qíng。

乌塘

王安石

乌塘渺渺绿平堤,堤上行人各有携。wū táng miǎo miǎo lǜ píng dī,dī shàng xíng rén gè yǒu xié。
试问春风何处好,辛夷如雪柘冈西。shì wèn chūn fēng hé chù hǎo,xīn yí rú xuě zhè gāng xī。

柘冈

王安石

万事纷纷祇偶然,老来容易得新年。wàn shì fēn fēn qí ǒu rán,lǎo lái róng yì dé xīn nián。
柘冈西路花如雪,回首春风最可怜。zhè gāng xī lù huā rú xuě,huí shǒu chūn fēng zuì kě lián。

城北

王安石

青青千里乱春袍,宿雨催红出小桃。qīng qīng qiān lǐ luàn chūn páo,sù yǔ cuī hóng chū xiǎo táo。
回首北城无限思,日酣川净野云高。huí shǒu běi chéng wú xiàn sī,rì hān chuān jìng yě yún gāo。

金陵

王安石

金陵陈迹老莓苔,南北游人自往来。jīn líng chén jì lǎo méi tái,nán běi yóu rén zì wǎng lái。
最忆春风石城坞,家家桃杏过墙开。zuì yì chūn fēng shí chéng wù,jiā jiā táo xìng guò qiáng kāi。

午枕

王安石

午枕花前簟欲流,日催红影上帘钩。wǔ zhěn huā qián diàn yù liú,rì cuī hóng yǐng shàng lián gōu。
窥人鸟唤悠扬梦,隔水山供宛转愁。kuī rén niǎo huàn yōu yáng mèng,gé shuǐ shān gōng wǎn zhuǎn chóu。

州桥

王安石

州桥蹋月想山椒,回首哀湍未觉遥。zhōu qiáo tà yuè xiǎng shān jiāo,huí shǒu āi tuān wèi jué yáo。
今夜重闻旧呜咽,却看山月话州桥。jīn yè zhòng wén jiù wū yàn,què kàn shān yuè huà zhōu qiáo。

观明州图

王安石

明州城郭画中传,尚记西亭一舣船。míng zhōu chéng guō huà zhōng chuán,shàng jì xī tíng yī yǐ chuán。
投老心情非复昔,当时山水故依然。tóu lǎo xīn qíng fēi fù xī,dāng shí shān shuǐ gù yī rán。

九日赐宴琼林苑作

王安石

金明驰道柳参天,投老重来听管弦。jīn míng chí dào liǔ cān tiān,tóu lǎo zhòng lái tīng guǎn xián。
饱食太官还惜日,夕阳临水意茫然。bǎo shí tài guān hái xī rì,xī yáng lín shuǐ yì máng rán。

壬子偶题

王安石

黄尘投老倦匆匆,故绕盆池种水红。huáng chén tóu lǎo juàn cōng cōng,gù rào pén chí zhǒng shuǐ hóng。
落日攲眠何所忆,江湖秋梦橹声中。luò rì qī mián hé suǒ yì,jiāng hú qiū mèng lǔ shēng zhōng。

和张仲通忆钟陵二首

王安石

一梦章江已十年,故人重见想皤然。yī mèng zhāng jiāng yǐ shí nián,gù rén zhòng jiàn xiǎng pó rán。
只应两岸当时柳,能到春来尚可怜。zhǐ yīng liǎng àn dāng shí liǔ,néng dào chūn lái shàng kě lián。