古诗词

酬王浚贤良松泉二诗松

王安石

世传寿可三松倒,此语难为常人道。shì chuán shòu kě sān sōng dào,cǐ yǔ nán wèi cháng rén dào。
人能百岁自古稀,松得千年未为老。rén néng bǎi suì zì gǔ xī,sōng dé qiān nián wèi wèi lǎo。
我移两松苦不早,岂望见渠身合抱。wǒ yí liǎng sōng kǔ bù zǎo,qǐ wàng jiàn qú shēn hé bào。
但怜众木总漂摇,颜色青青终自保。dàn lián zhòng mù zǒng piāo yáo,yán sè qīng qīng zhōng zì bǎo。
兔丝茯苓会当有,邂逅食之能寿考。tù sī fú líng huì dāng yǒu,xiè hòu shí zhī néng shòu kǎo。
不知篝火定何人,且看森垂覆荒草。bù zhī gōu huǒ dìng hé rén,qiě kàn sēn chuí fù huāng cǎo。
君诗爱我亦古意,秀眉昔比南山栲。jūn shī ài wǒ yì gǔ yì,xiù méi xī bǐ nán shān kǎo。
复谓留侯不及我,人或笑君无白皂。fù wèi liú hóu bù jí wǒ,rén huò xiào jūn wú bái zào。
求仙辟谷彼诚误,未见赤松饥已槁。qiú xiān pì gǔ bǐ chéng wù,wèi jiàn chì sōng jī yǐ gǎo。
岂如强饭适志游,封殖苍官荫华皓。qǐ rú qiáng fàn shì zhì yóu,fēng zhí cāng guān yīn huá hào。
赤松复自无特操,上下随烟何慅慅。chì sōng fù zì wú tè cāo,shàng xià suí yān hé sāo sāo。
苍官受命与舜同,真可从之忘发缟。cāng guān shòu mìng yǔ shùn tóng,zhēn kě cóng zhī wàng fā gǎo。
诗虽祝我以再黑,积雪已多安可扫。shī suī zhù wǒ yǐ zài hēi,jī xuě yǐ duō ān kě sǎo。
试问苍官值岁寒,戴白孰与苍然好。shì wèn cāng guān zhí suì hán,dài bái shú yǔ cāng rán hǎo。
王安石

王安石

王安石(1021年12月18日-1086年5月21日),字介甫,号半山,谥文,封荆国公。世人又称王荆公。汉族,北宋抚州临川人(今江西省抚州市临川区邓家巷人),中国北宋著名政治家、思想家、文学家、改革家,唐宋八大家之一。欧阳修称赞王安石:“翰林风月三千首,吏部文章二百年。老去自怜心尚在,后来谁与子争先。”传世文集有《王临川集》、《临川集拾遗》等。其诗文各体兼擅,词虽不多,但亦擅长,且有名作《桂枝香》等。而王荆公最得世人哄传之诗句莫过于《泊船瓜洲》中的“春风又绿江南岸,明月何时照我还。” 王安石的作品>>

猜您喜欢

读史

王安石

自古功名亦苦辛,行藏终欲付何人。zì gǔ gōng míng yì kǔ xīn,xíng cáng zhōng yù fù hé rén。
当时黮黯犹承误,末俗纷纭更乱真。dāng shí dǎn àn yóu chéng wù,mò sú fēn yún gèng luàn zhēn。
糟粕所传非粹美,丹青难写是精神。zāo pò suǒ chuán fēi cuì měi,dān qīng nán xiě shì jīng shén。
区区岂尽高贤意,独守千秋纸上尘。qū qū qǐ jǐn gāo xián yì,dú shǒu qiān qiū zhǐ shàng chén。

读诏书

王安石

去秋东出汴河梁,已见中州旱势强。qù qiū dōng chū biàn hé liáng,yǐ jiàn zhōng zhōu hàn shì qiáng。
日射地穿千里赤,风吹沙度满城黄。rì shè dì chuān qiān lǐ chì,fēng chuī shā dù mǎn chéng huáng。
近闻急诏收群策,颇说新年又亢阳。jìn wén jí zhào shōu qún cè,pǒ shuō xīn nián yòu kàng yáng。
贱术纵工难自献,心忧天下独君王。jiàn shù zòng gōng nán zì xiàn,xīn yōu tiān xià dú jūn wáng。

每见王太丞邑事甚冗而剸剧之暇犹能过访山馆兼出佳篇为赠仰叹才力因成小诗

王安石

我看繁讼频搔首,君富才明见亦常。wǒ kàn fán sòng pín sāo shǒu,jūn fù cái míng jiàn yì cháng。
尚有闲襟寻水石,更留佳句似池塘。shàng yǒu xián jīn xún shuǐ shí,gèng liú jiā jù shì chí táng。
松苗地合分高下,凫鹤天教有短长。sōng miáo dì hé fēn gāo xià,fú hè tiān jiào yǒu duǎn zhǎng。
徐上青云犹未晚,可无音问及沧浪。xú shàng qīng yún yóu wèi wǎn,kě wú yīn wèn jí cāng làng。

王浮梁太丞之听讼轩有水禽三巢于竹林之上恬而自得邑人作诗以美之因次元韵

王安石

水边舟动多惊散,何事林间近绝疑。shuǐ biān zhōu dòng duō jīng sàn,hé shì lín jiān jìn jué yí。
野意肯从威令至,旧巢犹有主人知。yě yì kěn cóng wēi lìng zhì,jiù cháo yóu yǒu zhǔ rén zhī。
不关饮啄春江暖,自在飞鸣夏日迟。bù guān yǐn zhuó chūn jiāng nuǎn,zì zài fēi míng xià rì chí。
览德岂无丹穴凤,到时应让向南枝。lǎn dé qǐ wú dān xué fèng,dào shí yīng ràng xiàng nán zhī。

寄虞氏兄弟

王安石

一身兼抱百忧虞,忽忽如狂久废书。yī shēn jiān bào bǎi yōu yú,hū hū rú kuáng jiǔ fèi shū。
畴昔心期俱丧勇,此来腰疾更乘虚。chóu xī xīn qī jù sàng yǒng,cǐ lái yāo jí gèng chéng xū。
久闻阳羡安家好,自度渊明与世疏。jiǔ wén yáng xiàn ān jiā hǎo,zì dù yuān míng yǔ shì shū。
亦有未归沟壑日,会应相近置田庐。yì yǒu wèi guī gōu hè rì,huì yīng xiāng jìn zhì tián lú。

除夜寄舍弟

王安石

一尊聊有天涯忆,百感翻然醉里眠。yī zūn liáo yǒu tiān yá yì,bǎi gǎn fān rán zuì lǐ mián。
酒醒灯前犹是客,梦回江北已经年。jiǔ xǐng dēng qián yóu shì kè,mèng huí jiāng běi yǐ jīng nián。
佳时流落真何得,胜事蹉跎只可怜。jiā shí liú luò zhēn hé dé,shèng shì cuō tuó zhǐ kě lián。
唯有到家寒食在,春风因泛滪溪船。wéi yǒu dào jiā hán shí zài,chūn fēng yīn fàn yù xī chuán。

答熊本推官金陵寄酒

王安石

郁金香是兰陵酒,枉入诗人赋咏来。yù jīn xiāng shì lán líng jiǔ,wǎng rù shī rén fù yǒng lái。
庭下北风吹急雪,坐间南客送寒醅。tíng xià běi fēng chuī jí xuě,zuò jiān nán kè sòng hán pēi。
渊明未得归三径,叔夜犹同把一杯。yuān míng wèi dé guī sān jìng,shū yè yóu tóng bǎ yī bēi。
吟罢想君醒醉处,钟山相向白崔嵬。yín bà xiǎng jūn xǐng zuì chù,zhōng shān xiāng xiàng bái cuī wéi。

文元贾

王安石

功名烜赫在三朝,经术从容辅汉条。gōng míng xuǎn hè zài sān cháo,jīng shù cóng róng fǔ hàn tiáo。
儒服早纡丞相绂,戎冠再插侍中貂。rú fú zǎo yū chéng xiāng fú,róng guān zài chā shì zhōng diāo。
开仓六塔流人复,出甲甘陵叛党销。kāi cāng liù tǎ liú rén fù,chū jiǎ gān líng pàn dǎng xiāo。
东第只今空画像,当时于此识风标。dōng dì zhǐ jīn kōng huà xiàng,dāng shí yú cǐ shí fēng biāo。

文元贾

王安石

铭旌萧飒九秋风,薤露悲歌落月中。míng jīng xiāo sà jiǔ qiū fēng,xiè lù bēi gē luò yuè zhōng。
华屋几人思谢傅,佳城今日闭滕公。huá wū jǐ rén sī xiè fù,jiā chéng jīn rì bì téng gōng。
名垂竹帛书勋在,神寄丹青审象同。míng chuí zhú bó shū xūn zài,shén jì dān qīng shěn xiàng tóng。
天上貂蝉曾梦赐,归魂应佩紫阳宫。tiān shàng diāo chán céng mèng cì,guī hún yīng pèi zǐ yáng gōng。

正宪吴公挽辞

王安石

丙魏虽遭汉道昌,岂如公出值虞唐。bǐng wèi suī zāo hàn dào chāng,qǐ rú gōng chū zhí yú táng。
秀钟旧国山川气,荣附中天日月光。xiù zhōng jiù guó shān chuān qì,róng fù zhōng tiān rì yuè guāng。
更化事功参虎变,赞元时序得金穰。gèng huà shì gōng cān hǔ biàn,zàn yuán shí xù dé jīn ráng。
伤心鼓吹城南陌,回首新阡柏一行。shāng xīn gǔ chuī chéng nán mò,huí shǒu xīn qiān bǎi yī xíng。

赠工部侍郎郑公挽辞

王安石

地蟠江汉久知灵,通德门中见老成。dì pán jiāng hàn jiǔ zhī líng,tōng dé mén zhōng jiàn lǎo chéng。
南去伏波推将略,北来光禄擅诗名。nán qù fú bō tuī jiāng lüè,běi lái guāng lù shàn shī míng。
密章赠襚连三组,画翣丧车载一旌。mì zhāng zèng suì lián sān zǔ,huà shà sàng chē zài yī jīng。
阴德故应多后福,可能生子但升卿。yīn dé gù yīng duō hòu fú,kě néng shēng zi dàn shēng qīng。

致仕虞部曲江谭君挽辞

王安石

同时献赋久无人,握手悲欢迹已陈。tóng shí xiàn fù jiǔ wú rén,wò shǒu bēi huān jì yǐ chén。
它日白衣霄汉志,暮年朱绂水云身。tā rì bái yī xiāo hàn zhì,mù nián zhū fú shuǐ yún shēn。
虚容剑几今长夜,小隐山林祇旧春。xū róng jiàn jǐ jīn zhǎng yè,xiǎo yǐn shān lín qí jiù chūn。
岂惜埋辞追往事,齿衰才尽独伤神。qǐ xī mái cí zhuī wǎng shì,chǐ shuāi cái jǐn dú shāng shén。

王中甫学士挽辞

王安石

同学金陵最少年,奏书曾用牍三千。tóng xué jīn líng zuì shǎo nián,zòu shū céng yòng dú sān qiān。
盛名非复居人后,壮岁如何弃我先。shèng míng fēi fù jū rén hòu,zhuàng suì rú hé qì wǒ xiān。
种橘园林无旧业,采蘋洲渚有新篇。zhǒng jú yuán lín wú jiù yè,cǎi píng zhōu zhǔ yǒu xīn piān。
蒜山东路春风绿,埋没谁知太守阡。suàn shān dōng lù chūn fēng lǜ,mái méi shuí zhī tài shǒu qiān。

葛兴祖挽辞

王安石

忆随诸彦附青云,场屋声名看出群。yì suí zhū yàn fù qīng yún,chǎng wū shēng míng kàn chū qún。
孙宝暮年犹主簿,卜商今日更修文。sūn bǎo mù nián yóu zhǔ bù,bo shāng jīn rì gèng xiū wén。
山川凛凛平生气,草木萧萧数尺坟。shān chuān lǐn lǐn píng shēng qì,cǎo mù xiāo xiāo shù chǐ fén。
欲写此哀终不尽,但令千载少知君。yù xiě cǐ āi zhōng bù jǐn,dàn lìng qiān zài shǎo zhī jūn。

河中使君修撰陆公挽辞三首

王安石

皖城初得故人诗,叹息龙媒踠壮时。wǎn chéng chū dé gù rén shī,tàn xī lóng méi wǎn zhuàng shí。
太史滞留终不偶,中郎制作遂无施。tài shǐ zhì liú zhōng bù ǒu,zhōng láng zhì zuò suì wú shī。
二千石禄今何有,四十车书昔漫知。èr qiān shí lù jīn hé yǒu,sì shí chē shū xī màn zhī。
海曲冷云埋拱木,延州空挂暮年悲。hǎi qū lěng yún mái gǒng mù,yán zhōu kōng guà mù nián bēi。