古诗词

酬王浚贤良松泉二诗松

王安石

世传寿可三松倒,此语难为常人道。shì chuán shòu kě sān sōng dào,cǐ yǔ nán wèi cháng rén dào。
人能百岁自古稀,松得千年未为老。rén néng bǎi suì zì gǔ xī,sōng dé qiān nián wèi wèi lǎo。
我移两松苦不早,岂望见渠身合抱。wǒ yí liǎng sōng kǔ bù zǎo,qǐ wàng jiàn qú shēn hé bào。
但怜众木总漂摇,颜色青青终自保。dàn lián zhòng mù zǒng piāo yáo,yán sè qīng qīng zhōng zì bǎo。
兔丝茯苓会当有,邂逅食之能寿考。tù sī fú líng huì dāng yǒu,xiè hòu shí zhī néng shòu kǎo。
不知篝火定何人,且看森垂覆荒草。bù zhī gōu huǒ dìng hé rén,qiě kàn sēn chuí fù huāng cǎo。
君诗爱我亦古意,秀眉昔比南山栲。jūn shī ài wǒ yì gǔ yì,xiù méi xī bǐ nán shān kǎo。
复谓留侯不及我,人或笑君无白皂。fù wèi liú hóu bù jí wǒ,rén huò xiào jūn wú bái zào。
求仙辟谷彼诚误,未见赤松饥已槁。qiú xiān pì gǔ bǐ chéng wù,wèi jiàn chì sōng jī yǐ gǎo。
岂如强饭适志游,封殖苍官荫华皓。qǐ rú qiáng fàn shì zhì yóu,fēng zhí cāng guān yīn huá hào。
赤松复自无特操,上下随烟何慅慅。chì sōng fù zì wú tè cāo,shàng xià suí yān hé sāo sāo。
苍官受命与舜同,真可从之忘发缟。cāng guān shòu mìng yǔ shùn tóng,zhēn kě cóng zhī wàng fā gǎo。
诗虽祝我以再黑,积雪已多安可扫。shī suī zhù wǒ yǐ zài hēi,jī xuě yǐ duō ān kě sǎo。
试问苍官值岁寒,戴白孰与苍然好。shì wèn cāng guān zhí suì hán,dài bái shú yǔ cāng rán hǎo。
王安石

王安石

王安石(1021年12月18日-1086年5月21日),字介甫,号半山,谥文,封荆国公。世人又称王荆公。汉族,北宋抚州临川人(今江西省抚州市临川区邓家巷人),中国北宋著名政治家、思想家、文学家、改革家,唐宋八大家之一。欧阳修称赞王安石:“翰林风月三千首,吏部文章二百年。老去自怜心尚在,后来谁与子争先。”传世文集有《王临川集》、《临川集拾遗》等。其诗文各体兼擅,词虽不多,但亦擅长,且有名作《桂枝香》等。而王荆公最得世人哄传之诗句莫过于《泊船瓜洲》中的“春风又绿江南岸,明月何时照我还。” 王安石的作品>>

猜您喜欢

寄题杭州明庆院修广师明碧轩

王安石

明碧轩南竹数丛,别来江外几秋风。míng bì xuān nán zhú shù cóng,bié lái jiāng wài jǐ qiū fēng。
道人无复人间世,嗟我今为白发翁。dào rén wú fù rén jiān shì,jiē wǒ jīn wèi bái fā wēng。

春夜

王安石

金炉香尽漏声残,剪剪轻风阵阵寒。jīn lú xiāng jǐn lòu shēng cán,jiǎn jiǎn qīng fēng zhèn zhèn hán。
春色恼人眠不得,月移花影上栏干。chūn sè nǎo rén mián bù dé,yuè yí huā yǐng shàng lán gàn。

试院中

王安石

白发无聊病更侵,移床卧竹向秋阴。bái fā wú liáo bìng gèng qīn,yí chuáng wò zhú xiàng qiū yīn。
朝来雁背西风急,吹折江湖万里心。cháo lái yàn bèi xī fēng jí,chuī zhé jiāng hú wàn lǐ xīn。

试院中

王安石

咫尺淹留可奈何,东西虚共一姮娥。zhǐ chǐ yān liú kě nài hé,dōng xī xū gòng yī héng é。
阶前枣树应摇落,此夜清光得几多。jiē qián zǎo shù yīng yáo luò,cǐ yè qīng guāng dé jǐ duō。

试院中

王安石

青灯照我梦城西,坐上传觞把菊枝。qīng dēng zhào wǒ mèng chéng xī,zuò shàng chuán shāng bǎ jú zhī。
忽忽觉来头更白,隔墙闻语趁朝时。hū hū jué lái tóu gèng bái,gé qiáng wén yǔ chèn cháo shí。

试院中

王安石

萧萧疏雨吹檐角,噎噎暝蛩啼草根。xiāo xiāo shū yǔ chuī yán jiǎo,yē yē míng qióng tí cǎo gēn。
闲却荒庭归未得,一灯明灭照黄昏。xián què huāng tíng guī wèi dé,yī dēng míng miè zhào huáng hūn。

人间

王安石

人间投老事纷纷,才薄何能强致君。rén jiān tóu lǎo shì fēn fēn,cái báo hé néng qiáng zhì jūn。
一马黄尘南陌路,眼中唯见北山云。yī mǎ huáng chén nán mò lù,yǎn zhōng wéi jiàn běi shān yún。

后殿牡丹未开

王安石

红襆未开知婉娩,紫囊犹结想芳菲。hóng fú wèi kāi zhī wǎn miǎn,zǐ náng yóu jié xiǎng fāng fēi。
此花似欲留人住,山鸟无端劝我归。cǐ huā shì yù liú rén zhù,shān niǎo wú duān quàn wǒ guī。

春日

王安石

柴门照水见青苔,春绕花枝漫漫开。chái mén zhào shuǐ jiàn qīng tái,chūn rào huā zhī màn màn kāi。
路远游人行不到,日长啼鸟去还来。lù yuǎn yóu rén xíng bù dào,rì zhǎng tí niǎo qù hái lái。

寄韩持国

王安石

渌绕宫城漫漫流,鹅黄小蝶弄春柔。lù rào gōng chéng màn màn liú,é huáng xiǎo dié nòng chūn róu。
问知公子朝陵去,归得花时却自愁。wèn zhī gōng zi cháo líng qù,guī dé huā shí què zì chóu。

答韩持国

王安石

知公尚忆洛城中,醉里穿花满袖风。zhī gōng shàng yì luò chéng zhōng,zuì lǐ chuān huā mǎn xiù fēng。
花亦有知还有恨,今为红药主人翁。huā yì yǒu zhī hái yǒu hèn,jīn wèi hóng yào zhǔ rén wēng。

出城

王安石

惯作野人多野兴,欲为时用少时材。guàn zuò yě rén duō yě xīng,yù wèi shí yòng shǎo shí cái。
出城偶与沙尘背,转觉溪山入眼来。chū chéng ǒu yǔ shā chén bèi,zhuǎn jué xī shān rù yǎn lái。

涿州

王安石

涿州沙上望桑干,鞍马春风特地寒。zhuō zhōu shā shàng wàng sāng gàn,ān mǎ chūn fēng tè dì hán。
万里如今持汉节,却寻此路使呼韩。wàn lǐ rú jīn chí hàn jié,què xún cǐ lù shǐ hū hán。

出塞

王安石

涿州沙上饮盘桓,看舞《春风小契丹》。zhuō zhōu shā shàng yǐn pán huán,kàn wǔ chūn fēng xiǎo qì dān。
塞雨巧催燕泪落,蒙蒙吹湿汉衣冠。sāi yǔ qiǎo cuī yàn lèi luò,méng méng chuī shī hàn yī guān。

入塞

王安石

荒云凉雨水悠悠,鞍马东西鼓吹休。huāng yún liáng yǔ shuǐ yōu yōu,ān mǎ dōng xī gǔ chuī xiū。
尚有燕人数行泪,回身却望塞南流。shàng yǒu yàn rén shù xíng lèi,huí shēn què wàng sāi nán liú。