古诗词

酬王浚贤良松泉二诗松

王安石

宋兴古刹今长干,灵曜台殿荒檀栾。sòng xīng gǔ shā jīn zhǎng gàn,líng yào tái diàn huāng tán luán。
二泉相望弃不渫,西泉尚累三石盘。èr quán xiāng wàng qì bù xiè,xī quán shàng lèi sān shí pán。
其流散漫为沮洳,稍集小砾生微澜。qí liú sàn màn wèi jǔ rù,shāo jí xiǎo lì shēng wēi lán。
东泉土梗久蔽塞,穿治乃见甃甓完。dōng quán tǔ gěng jiǔ bì sāi,chuān zhì nǎi jiàn zhòu pì wán。
道人慈哀波及远,沟荡两取合土山。dào rén cí āi bō jí yuǎn,gōu dàng liǎng qǔ hé tǔ shān。
山前灌输各自足,辘轳罢转井口闲。shān qián guàn shū gè zì zú,lù lú bà zhuǎn jǐng kǒu xián。
取遥比甘觉近美,与旧争冽知新寒。qǔ yáo bǐ gān jué jìn měi,yǔ jiù zhēng liè zhī xīn hán。
爞爞夏秋百源乾,抱瓮复道愁蹒跚。chóng chóng xià qiū bǎi yuán qián,bào wèng fù dào chóu pán shān。
疾倾横逗势未足,嗟此善利何时殚。jí qīng héng dòu shì wèi zú,jiē cǐ shàn lì hé shí dān。
虑长易脆有大檀,伐坚羌庐窟孱颜。lǜ zhǎng yì cuì yǒu dà tán,fá jiān qiāng lú kū càn yán。
金多匠手肯出巧,风水千里安知难。jīn duō jiàng shǒu kěn chū qiǎo,fēng shuǐ qiān lǐ ān zhī nán。
没羽之虎行林间,箨龙失职因藏跧。méi yǔ zhī hǔ xíng lín jiān,tuò lóng shī zhí yīn cáng quán。
循除静投悲瑟瑟,映瓦微见清潺潺。xún chú jìng tóu bēi sè sè,yìng wǎ wēi jiàn qīng chán chán。
三年营之一日就,有口共以成为欢。sān nián yíng zhī yī rì jiù,yǒu kǒu gòng yǐ chéng wèi huān。
论功信可侈后观,何似当时万竹蟠。lùn gōng xìn kě chǐ hòu guān,hé shì dāng shí wàn zhú pán。
王安石

王安石

王安石(1021年12月18日-1086年5月21日),字介甫,号半山,谥文,封荆国公。世人又称王荆公。汉族,北宋抚州临川人(今江西省抚州市临川区邓家巷人),中国北宋著名政治家、思想家、文学家、改革家,唐宋八大家之一。欧阳修称赞王安石:“翰林风月三千首,吏部文章二百年。老去自怜心尚在,后来谁与子争先。”传世文集有《王临川集》、《临川集拾遗》等。其诗文各体兼擅,词虽不多,但亦擅长,且有名作《桂枝香》等。而王荆公最得世人哄传之诗句莫过于《泊船瓜洲》中的“春风又绿江南岸,明月何时照我还。” 王安石的作品>>

猜您喜欢

招叶致远

王安石

白下长干一水间,竹云新笋已斑斑。bái xià zhǎng gàn yī shuǐ jiān,zhú yún xīn sǔn yǐ bān bān。
明朝若有扁舟兴,落日潮生尚可还。míng cháo ruò yǒu biǎn zhōu xīng,luò rì cháo shēng shàng kě hái。

招杨德逢

王安石

山林投老倦纷纷,独卧看云却忆君。shān lín tóu lǎo juàn fēn fēn,dú wò kàn yún què yì jūn。
云尚无心能出岫,不应君更懒于云。yún shàng wú xīn néng chū xiù,bù yīng jūn gèng lǎn yú yún。

和叔招不往

王安石

门前秋水可扬舲,有意西寻白下亭。mén qián qiū shuǐ kě yáng líng,yǒu yì xī xún bái xià tíng。
只欲往来相邂逅,却嫌招唤苦丁宁。zhǐ yù wǎng lái xiāng xiè hòu,què xián zhāo huàn kǔ dīng níng。

和叔雪中见过

王安石

捐书去寄老山林,无复追缘往事心。juān shū qù jì lǎo shān lín,wú fù zhuī yuán wǎng shì xīn。
忽值故人乘雪兴,玉堂前话得重寻。hū zhí gù rén chéng xuě xīng,yù táng qián huà dé zhòng xún。

俞秀老

王安石

忽去飘然游冶盘,共疑枝策在梁端。hū qù piāo rán yóu yě pán,gòng yí zhī cè zài liáng duān。
禅心暂起何妨寂,道骨虽清不畏寒。chán xīn zàn qǐ hé fáng jì,dào gǔ suī qīng bù wèi hán。

与耿天骘会话

王安石

邯郸四十馀年梦,相对黄粱欲熟时。hán dān sì shí yú nián mèng,xiāng duì huáng liáng yù shú shí。
万事只如空鸟迹,怪君强记尚能追。wàn shì zhǐ rú kōng niǎo jì,guài jūn qiáng jì shàng néng zhuī。

与道原过西庄遂游宝乘

王安石

周颙宅作阿兰若,娄约身归窣堵坡。zhōu yóng zhái zuò ā lán ruò,lóu yuē shēn guī sū dǔ pō。
今日隐侯孙亦老,偶寻陈迹到烟萝。jīn rì yǐn hóu sūn yì lǎo,ǒu xún chén jì dào yān luó。

庚申正月游齐安

王安石

水南水北重重柳,山后山前处处梅。shuǐ nán shuǐ běi zhòng zhòng liǔ,shān hòu shān qián chù chù méi。
未即此身随物化,年年长趁此时来。wèi jí cǐ shēn suí wù huà,nián nián zhǎng chèn cǐ shí lái。

庚申正月游齐安有诗云水南水北重重柳壬戌正月再游

王安石

招提诗壁漫黄埃,忽忽笼纱两过梅。zhāo tí shī bì màn huáng āi,hū hū lóng shā liǎng guò méi。
老值白鸡能不死,复随春色破寒来。lǎo zhí bái jī néng bù sǐ,fù suí chūn sè pò hán lái。

壬戌正月晦与仲元自淮上复至齐安

王安石

风暖柴荆处处开,雪乾沙净水洄洄。fēng nuǎn chái jīng chù chù kāi,xuě qián shā jìng shuǐ huí huí。
意行却得前年路,看尽梅花看竹来。yì xíng què dé qián nián lù,kàn jǐn méi huā kàn zhú lái。

壬戌五月与和叔同游齐安

王安石

缫成白雪桑重绿,割尽黄云稻正青。sāo chéng bái xuě sāng zhòng lǜ,gē jǐn huáng yún dào zhèng qīng。
它日玉堂挥翰手,芳时同此赋林坰。tā rì yù táng huī hàn shǒu,fāng shí tóng cǐ fù lín jiōng。

壬戌五月与和叔同游齐安

王安石

据梧枝策事如毛,久苦诸君共此劳。jù wú zhī cè shì rú máo,jiǔ kǔ zhū jūn gòng cǐ láo。
遥望南山堪散释,故寻西路一登高。yáo wàng nán shān kān sàn shì,gù xún xī lù yī dēng gāo。

元丰二年十月政公改路故作此诗

王安石

独龙东路得平冈,始免游人屐齿妨。dú lóng dōng lù dé píng gāng,shǐ miǎn yóu rén jī chǐ fáng。
更有主林身半现,与公随转作阴凉。gèng yǒu zhǔ lín shēn bàn xiàn,yǔ gōng suí zhuǎn zuò yīn liáng。

书定林院窗

王安石

竹鸡呼我出华胥,起灭篝灯拥燎炉。zhú jī hū wǒ chū huá xū,qǐ miè gōu dēng yōng liáo lú。
试问道人何所梦,但言浑忘不言无。shì wèn dào rén hé suǒ mèng,dàn yán hún wàng bù yán wú。

同熊伯通自定林过悟真二首

王安石

与客东来欲试茶,倦投松石坐攲斜。yǔ kè dōng lái yù shì chá,juàn tóu sōng shí zuò qī xié。
暗香一阵连风起,知有蔷薇涧底花。àn xiāng yī zhèn lián fēng qǐ,zhī yǒu qiáng wēi jiàn dǐ huā。