古诗词

酬王詹叔奉使江南访茶法利害见寄

王安石

余闻古之人,措法贻厥后。yú wén gǔ zhī rén,cuò fǎ yí jué hòu。
命官惟贤材,职事又习狃。mìng guān wéi xián cái,zhí shì yòu xí niǔ。
止能权轻重,王府则多有。zhǐ néng quán qīng zhòng,wáng fǔ zé duō yǒu。
岂尝榷其子,而为民父母。qǐ cháng què qí zi,ér wèi mín fù mǔ。
当时所经营,今十已毁九。dāng shí suǒ jīng yíng,jīn shí yǐ huǐ jiǔ。
其一虽幸在,漂摇亦将朽。qí yī suī xìng zài,piāo yáo yì jiāng xiǔ。
公卿患才难,州县固多苟。gōng qīng huàn cái nán,zhōu xiàn gù duō gǒu。
诏令虽数下,纷纷谁与守。zhào lìng suī shù xià,fēn fēn shuí yǔ shǒu。
官居甚传舍,位以声势受。guān jū shén chuán shě,wèi yǐ shēng shì shòu。
既不责施为,安能辨贤不。jì bù zé shī wèi,ān néng biàn xián bù。
区区欲救弊,万谤不容口。qū qū yù jiù bì,wàn bàng bù róng kǒu。
天下大安危,谁当执其咎。tiān xià dà ān wēi,shuí dāng zhí qí jiù。
劳心适有罪,养誉终天丑。láo xīn shì yǒu zuì,yǎng yù zhōng tiān chǒu。
岂惟祖子孙,教戒及朋友。qǐ wéi zǔ zi sūn,jiào jiè jí péng yǒu。
贵者大其领,诗人歌四牡。guì zhě dà qí lǐng,shī rén gē sì mǔ。
至尊空独忧,不敢乐饮酒。zhì zūn kōng dú yōu,bù gǎn lè yǐn jiǔ。
哿矣富阡陌,哀哉此无糗。gě yǐ fù qiān mò,āi zāi cǐ wú qiǔ。
乡闾人所怀,今或弃而走。xiāng lǘ rén suǒ huái,jīn huò qì ér zǒu。
岂无济时术,使尔安畎亩。qǐ wú jì shí shù,shǐ ěr ān quǎn mǔ。
故今二三公,戮力思矫揉。gù jīn èr sān gōng,lù lì sī jiǎo róu。
永惟东南害,茶法盖其首。yǒng wéi dōng nán hài,chá fǎ gài qí shǒu。
私藏与窃贩,犴狱常纷纠。sī cáng yǔ qiè fàn,àn yù cháng fēn jiū。
输将一不足,往往死鞭杻。shū jiāng yī bù zú,wǎng wǎng sǐ biān chǒu。
贩陈彼杂恶,强卖曾非诱。fàn chén bǐ zá è,qiáng mài céng fēi yòu。
已云困关市,且复搔林薮。yǐ yún kùn guān shì,qiě fù sāo lín sǒu。
将更百年弊,谓民知可否。jiāng gèng bǎi nián bì,wèi mín zhī kě fǒu。
出节付群材,询谋欲经久。chū jié fù qún cái,xún móu yù jīng jiǔ。
朝廷每若此,自可跻仁寿。cháo tíng měi ruò cǐ,zì kě jī rén shòu。
因知从今始,渐欲人财阜。yīn zhī cóng jīn shǐ,jiàn yù rén cái fù。
吾宗恢奇士,选使自朝右。wú zōng huī qí shì,xuǎn shǐ zì cháo yòu。
聪明谅多得,为上归析剖。cōng míng liàng duō dé,wèi shàng guī xī pōu。
王程虽薄遽,邦法难卤莽。wáng chéng suī báo jù,bāng fǎ nán lǔ mǎng。
愿君博咨诹,无择壮与耇。yuàn jūn bó zī zōu,wú zé zhuàng yǔ gǒu。
余知茶山民,不必生皆厚。yú zhī chá shān mín,bù bì shēng jiē hòu。
独当征求任,尚恐难措手。dú dāng zhēng qiú rèn,shàng kǒng nán cuò shǒu。
孔称均无贫,此语今可取。kǒng chēng jūn wú pín,cǐ yǔ jīn kě qǔ。
譬欲轻万钧,当令众人负。pì yù qīng wàn jūn,dāng lìng zhòng rén fù。
强言岂宜当,聊用报琼玖。qiáng yán qǐ yí dāng,liáo yòng bào qióng jiǔ。
王安石

王安石

王安石(1021年12月18日-1086年5月21日),字介甫,号半山,谥文,封荆国公。世人又称王荆公。汉族,北宋抚州临川人(今江西省抚州市临川区邓家巷人),中国北宋著名政治家、思想家、文学家、改革家,唐宋八大家之一。欧阳修称赞王安石:“翰林风月三千首,吏部文章二百年。老去自怜心尚在,后来谁与子争先。”传世文集有《王临川集》、《临川集拾遗》等。其诗文各体兼擅,词虽不多,但亦擅长,且有名作《桂枝香》等。而王荆公最得世人哄传之诗句莫过于《泊船瓜洲》中的“春风又绿江南岸,明月何时照我还。” 王安石的作品>>

猜您喜欢

口占示禅师

王安石

去岁别南岳,前年返泐潭。qù suì bié nán yuè,qián nián fǎn lè tán。
临机一句子,今日遇同参。lín jī yī jù zi,jīn rì yù tóng cān。

偶书

王安石

雄也营身足,聃兮误汝多。xióng yě yíng shēn zú,dān xī wù rǔ duō。
捐书知圣已,绝学奈禽何。juān shū zhī shèng yǐ,jué xué nài qín hé。

送陈景初金陵持服举族贫病烦君药石之功

王安石

举族贫兼病,烦君药石功。jǔ zú pín jiān bìng,fán jūn yào shí gōng。
长安何日到,一一问归鸿。zhǎng ān hé rì dào,yī yī wèn guī hóng。

泊姚江

王安石

轧轧橹声急,苍苍江日低。yà yà lǔ shēng jí,cāng cāng jiāng rì dī。
吾行有定止,潮汐自东西。wú xíng yǒu dìng zhǐ,cháo xī zì dōng xī。

楼上

王安石

荡漾舟中客,徘徊楼上人。dàng yàng zhōu zhōng kè,pái huái lóu shàng rén。
沧波浩无主,两桨邈难亲。cāng bō hào wú zhǔ,liǎng jiǎng miǎo nán qīn。

春晴

王安石

新春十日雨,雨晴门始开。xīn chūn shí rì yǔ,yǔ qíng mén shǐ kāi。
静看苍苔纹,莫上人衣来。jìng kàn cāng tái wén,mò shàng rén yī lái。

净相寺

王安石

净相前朝寺,荒凉二十秋。jìng xiāng qián cháo sì,huāng liáng èr shí qiū。
曾遭减劫坏,今遇胜缘修。céng zāo jiǎn jié huài,jīn yù shèng yuán xiū。

将母

王安石

将母邗沟上,留家白纻阴。jiāng mǔ hán gōu shàng,liú jiā bái zhù yīn。
月明闻杜宇,南北总关心。yuè míng wén dù yǔ,nán běi zǒng guān xīn。

朱朝议移法云兰

王安石

幽兰有佳气,千载閟山阿。yōu lán yǒu jiā qì,qiān zài bì shān ā。
不出阿兰若,岂遭乾闼婆。bù chū ā lán ruò,qǐ zāo qián tà pó。

晚归

王安石

岸迥重重柳,川低渺渺河。àn jiǒng zhòng zhòng liǔ,chuān dī miǎo miǎo hé。
不愁南浦暗,归伴有姮娥。bù chóu nán pǔ àn,guī bàn yǒu héng é。

题舫子

王安石

爱此江边好,留连至日斜。ài cǐ jiāng biān hǎo,liú lián zhì rì xié。
眠分黄犊草,坐占白鸥沙。mián fēn huáng dú cǎo,zuò zhàn bái ōu shā。

惠崇画

王安石

断取沧州趣,移来六月天。duàn qǔ cāng zhōu qù,yí lái liù yuè tiān。
道人三昧力,变化只和铅。dào rén sān mèi lì,biàn huà zhǐ hé qiān。

蒲叶

王安石

蒲叶清浅水,杏花和暖风。pú yè qīng qiǎn shuǐ,xìng huā hé nuǎn fēng。
地偏缘底绿,人老为谁红。dì piān yuán dǐ lǜ,rén lǎo wèi shuí hóng。

芳草

王安石

芳草知谁种,缘阶已数丛。fāng cǎo zhī shuí zhǒng,yuán jiē yǐ shù cóng。
无心与时竞,何苦绿匆匆。wú xīn yǔ shí jìng,hé kǔ lǜ cōng cōng。

与徐仲元自读书台上

王安石

横绝潺湲度,深寻荦确行。héng jué chán yuán dù,shēn xún luò què xíng。
百年同逆旅,一壑我平生。bǎi nián tóng nì lǚ,yī hè wǒ píng shēng。