古诗词

酬王詹叔奉使江南访茶法利害见寄

王安石

余闻古之人,措法贻厥后。yú wén gǔ zhī rén,cuò fǎ yí jué hòu。
命官惟贤材,职事又习狃。mìng guān wéi xián cái,zhí shì yòu xí niǔ。
止能权轻重,王府则多有。zhǐ néng quán qīng zhòng,wáng fǔ zé duō yǒu。
岂尝榷其子,而为民父母。qǐ cháng què qí zi,ér wèi mín fù mǔ。
当时所经营,今十已毁九。dāng shí suǒ jīng yíng,jīn shí yǐ huǐ jiǔ。
其一虽幸在,漂摇亦将朽。qí yī suī xìng zài,piāo yáo yì jiāng xiǔ。
公卿患才难,州县固多苟。gōng qīng huàn cái nán,zhōu xiàn gù duō gǒu。
诏令虽数下,纷纷谁与守。zhào lìng suī shù xià,fēn fēn shuí yǔ shǒu。
官居甚传舍,位以声势受。guān jū shén chuán shě,wèi yǐ shēng shì shòu。
既不责施为,安能辨贤不。jì bù zé shī wèi,ān néng biàn xián bù。
区区欲救弊,万谤不容口。qū qū yù jiù bì,wàn bàng bù róng kǒu。
天下大安危,谁当执其咎。tiān xià dà ān wēi,shuí dāng zhí qí jiù。
劳心适有罪,养誉终天丑。láo xīn shì yǒu zuì,yǎng yù zhōng tiān chǒu。
岂惟祖子孙,教戒及朋友。qǐ wéi zǔ zi sūn,jiào jiè jí péng yǒu。
贵者大其领,诗人歌四牡。guì zhě dà qí lǐng,shī rén gē sì mǔ。
至尊空独忧,不敢乐饮酒。zhì zūn kōng dú yōu,bù gǎn lè yǐn jiǔ。
哿矣富阡陌,哀哉此无糗。gě yǐ fù qiān mò,āi zāi cǐ wú qiǔ。
乡闾人所怀,今或弃而走。xiāng lǘ rén suǒ huái,jīn huò qì ér zǒu。
岂无济时术,使尔安畎亩。qǐ wú jì shí shù,shǐ ěr ān quǎn mǔ。
故今二三公,戮力思矫揉。gù jīn èr sān gōng,lù lì sī jiǎo róu。
永惟东南害,茶法盖其首。yǒng wéi dōng nán hài,chá fǎ gài qí shǒu。
私藏与窃贩,犴狱常纷纠。sī cáng yǔ qiè fàn,àn yù cháng fēn jiū。
输将一不足,往往死鞭杻。shū jiāng yī bù zú,wǎng wǎng sǐ biān chǒu。
贩陈彼杂恶,强卖曾非诱。fàn chén bǐ zá è,qiáng mài céng fēi yòu。
已云困关市,且复搔林薮。yǐ yún kùn guān shì,qiě fù sāo lín sǒu。
将更百年弊,谓民知可否。jiāng gèng bǎi nián bì,wèi mín zhī kě fǒu。
出节付群材,询谋欲经久。chū jié fù qún cái,xún móu yù jīng jiǔ。
朝廷每若此,自可跻仁寿。cháo tíng měi ruò cǐ,zì kě jī rén shòu。
因知从今始,渐欲人财阜。yīn zhī cóng jīn shǐ,jiàn yù rén cái fù。
吾宗恢奇士,选使自朝右。wú zōng huī qí shì,xuǎn shǐ zì cháo yòu。
聪明谅多得,为上归析剖。cōng míng liàng duō dé,wèi shàng guī xī pōu。
王程虽薄遽,邦法难卤莽。wáng chéng suī báo jù,bāng fǎ nán lǔ mǎng。
愿君博咨诹,无择壮与耇。yuàn jūn bó zī zōu,wú zé zhuàng yǔ gǒu。
余知茶山民,不必生皆厚。yú zhī chá shān mín,bù bì shēng jiē hòu。
独当征求任,尚恐难措手。dú dāng zhēng qiú rèn,shàng kǒng nán cuò shǒu。
孔称均无贫,此语今可取。kǒng chēng jūn wú pín,cǐ yǔ jīn kě qǔ。
譬欲轻万钧,当令众人负。pì yù qīng wàn jūn,dāng lìng zhòng rén fù。
强言岂宜当,聊用报琼玖。qiáng yán qǐ yí dāng,liáo yòng bào qióng jiǔ。
王安石

王安石

王安石(1021年12月18日-1086年5月21日),字介甫,号半山,谥文,封荆国公。世人又称王荆公。汉族,北宋抚州临川人(今江西省抚州市临川区邓家巷人),中国北宋著名政治家、思想家、文学家、改革家,唐宋八大家之一。欧阳修称赞王安石:“翰林风月三千首,吏部文章二百年。老去自怜心尚在,后来谁与子争先。”传世文集有《王临川集》、《临川集拾遗》等。其诗文各体兼擅,词虽不多,但亦擅长,且有名作《桂枝香》等。而王荆公最得世人哄传之诗句莫过于《泊船瓜洲》中的“春风又绿江南岸,明月何时照我还。” 王安石的作品>>

猜您喜欢

红梨

王安石

红梨无叶庇花身,黄菊分香委路尘。hóng lí wú yè bì huā shēn,huáng jú fēn xiāng wěi lù chén。
岁晚苍官才自保,日高青女尚横陈。suì wǎn cāng guān cái zì bǎo,rì gāo qīng nǚ shàng héng chén。

王安石

依倚秋风气象豪,似欺黄雀在蓬蒿。yī yǐ qiū fēng qì xiàng háo,shì qī huáng què zài péng hāo。
不知羽翼青冥上,腐鼠相随势亦高。bù zhī yǔ yì qīng míng shàng,fǔ shǔ xiāng suí shì yì gāo。

怀元度四首

王安石

秋水才深四五尺,扁舟斗转疾于飞。qiū shuǐ cái shēn sì wǔ chǐ,biǎn zhōu dòu zhuǎn jí yú fēi。
可怜物色阻携手,正是归时君不归。kě lián wù sè zǔ xié shǒu,zhèng shì guī shí jūn bù guī。

怀元度四首

王安石

舍南舍北皆春水,恰似蒲萄初酦醅。shě nán shě běi jiē chūn shuǐ,qià shì pú táo chū pò pēi。
不见秘书心若失,百年多病独登台。bù jiàn mì shū xīn ruò shī,bǎi nián duō bìng dú dēng tái。

怀元度四首

王安石

思君携手安能得,上尽重城更上楼。sī jūn xié shǒu ān néng dé,shàng jǐn zhòng chéng gèng shàng lóu。
时独看云泪横臆,长安不见使人愁。shí dú kàn yún lèi héng yì,zhǎng ān bù jiàn shǐ rén chóu。

招元度

王安石

早知皆是自拘囚,年少因何有旅愁。zǎo zhī jiē shì zì jū qiú,nián shǎo yīn hé yǒu lǚ chóu。
自是不归归便得,陆乘肩舆水乘舟。zì shì bù guī guī biàn dé,lù chéng jiān yú shuǐ chéng zhōu。

示黄吉甫

王安石

三山半落青天外,势比凌歊宋武台。sān shān bàn luò qīng tiān wài,shì bǐ líng xiāo sòng wǔ tái。
尘世难逢开口笑,生前相遇且衔杯。chén shì nán féng kāi kǒu xiào,shēng qián xiāng yù qiě xián bēi。

送张明甫

王安石

觥船一棹百分空,十五年前此会同。gōng chuán yī zhào bǎi fēn kōng,shí wǔ nián qián cǐ huì tóng。
南去北来人自老,桃花依旧笑春风。nán qù běi lái rén zì lǎo,táo huā yī jiù xiào chūn fēng。

赠张轩民赞善

王安石

潮打空城寂寞回,百年多病独登台。cháo dǎ kōng chéng jì mò huí,bǎi nián duō bìng dú dēng tái。
谁人得似张公子,有底忙时不肯来。shuí rén dé shì zhāng gōng zi,yǒu dǐ máng shí bù kěn lái。

望之将行

王安石

江涵秋景雁初飞,沙尾长樯发渐稀。jiāng hán qiū jǐng yàn chū fēi,shā wěi zhǎng qiáng fā jiàn xī。
惆怅无因见范蠡,夕阳长送钓船归。chóu chàng wú yīn jiàn fàn lí,xī yáng zhǎng sòng diào chuán guī。

招叶致远

王安石

山桃野杏两三栽,嫩叶商量细细开。shān táo yě xìng liǎng sān zāi,nèn yè shāng liàng xì xì kāi。
最是一年春好处,明朝有意抱琴来。zuì shì yī nián chūn hǎo chù,míng cháo yǒu yì bào qín lái。

独行

王安石

朱颜日夜不如故,深感杏花相映红。zhū yán rì yè bù rú gù,shēn gǎn xìng huā xiāng yìng hóng。
尽日独行春色里,醉吟谁肯伴衰翁。jǐn rì dú xíng chūn sè lǐ,zuì yín shuí kěn bàn shuāi wēng。

江口

王安石

六朝文物草连空,今古无端入望中。liù cháo wén wù cǎo lián kōng,jīn gǔ wú duān rù wàng zhōng。
江上晚来堪画处,参差烟树五湖东。jiāng shàng wǎn lái kān huà chù,cān chà yān shù wǔ hú dōng。

戏赠湛源

王安石

恰有三百青铜钱,凭君为算小行年。qià yǒu sān bǎi qīng tóng qián,píng jūn wèi suàn xiǎo xíng nián。
坐中亦有江南客,自断此生休问天。zuò zhōng yì yǒu jiāng nán kè,zì duàn cǐ shēng xiū wèn tiān。

与北山道人

王安石

可惜昂藏一丈夫,生来不读半行书。kě xī áng cáng yī zhàng fū,shēng lái bù dú bàn xíng shū。
子云识字终投阁,幸是元无免破除。zi yún shí zì zhōng tóu gé,xìng shì yuán wú miǎn pò chú。