古诗词

杜甫画像

王安石

吾观少陵诗,为与元气侔。wú guān shǎo líng shī,wèi yǔ yuán qì móu。
力能排天斡九地,壮颜毅色不可求。lì néng pái tiān wò jiǔ dì,zhuàng yán yì sè bù kě qiú。
浩荡八极中,生物岂不稠。hào dàng bā jí zhōng,shēng wù qǐ bù chóu。
丑妍巨细千万殊,竟莫见以何雕锼。chǒu yán jù xì qiān wàn shū,jìng mò jiàn yǐ hé diāo sōu。
惜哉命之穷,颠倒不见收。xī zāi mìng zhī qióng,diān dào bù jiàn shōu。
青衫老更斥,饿走半九州。qīng shān lǎo gèng chì,è zǒu bàn jiǔ zhōu。
瘦妻僵前子仆后,攘攘盗贼森戈矛。shòu qī jiāng qián zi pū hòu,rǎng rǎng dào zéi sēn gē máo。
吟哦当此时,不废朝廷忧。yín ó dāng cǐ shí,bù fèi cháo tíng yōu。
常愿天子圣,大臣各伊周。cháng yuàn tiān zi shèng,dà chén gè yī zhōu。
宁令吾庐独破受冻死,不忍四海寒飕飕。níng lìng wú lú dú pò shòu dòng sǐ,bù rěn sì hǎi hán sōu sōu。
伤屯悼屈止一身,嗟时之人死所羞。shāng tún dào qū zhǐ yī shēn,jiē shí zhī rén sǐ suǒ xiū。
所以见公像,再拜涕泗流。suǒ yǐ jiàn gōng xiàng,zài bài tì sì liú。
惟公之心古亦少,愿起公死从之游。wéi gōng zhī xīn gǔ yì shǎo,yuàn qǐ gōng sǐ cóng zhī yóu。
王安石

王安石

王安石(1021年12月18日-1086年5月21日),字介甫,号半山,谥文,封荆国公。世人又称王荆公。汉族,北宋抚州临川人(今江西省抚州市临川区邓家巷人),中国北宋著名政治家、思想家、文学家、改革家,唐宋八大家之一。欧阳修称赞王安石:“翰林风月三千首,吏部文章二百年。老去自怜心尚在,后来谁与子争先。”传世文集有《王临川集》、《临川集拾遗》等。其诗文各体兼擅,词虽不多,但亦擅长,且有名作《桂枝香》等。而王荆公最得世人哄传之诗句莫过于《泊船瓜洲》中的“春风又绿江南岸,明月何时照我还。” 王安石的作品>>

猜您喜欢

梅花

王安石

白玉堂前一树梅,为谁零落为谁开。bái yù táng qián yī shù méi,wèi shuí líng luò wèi shuí kāi。
唯有春风最相惜,一年一度一归来。wéi yǒu chūn fēng zuì xiāng xī,yī nián yī dù yī guī lái。

即事五首

王安石

渐老逢春能几回,蓬门今始为君开。jiàn lǎo féng chūn néng jǐ huí,péng mén jīn shǐ wèi jūn kāi。
莫嫌野外无供给,更向花前把一杯。mò xián yě wài wú gōng gěi,gèng xiàng huā qián bǎ yī bēi。

即事五首

王安石

一树笼松玉刻成,游蜂多思正经营。yī shù lóng sōng yù kè chéng,yóu fēng duō sī zhèng jīng yíng。
攀枝弄雪时回顾,还绕樱桃树下行。pān zhī nòng xuě shí huí gù,hái rào yīng táo shù xià xíng。

即事五首

王安石

幽栖地僻经过少,钟梵声中掩竹门。yōu qī dì pì jīng guò shǎo,zhōng fàn shēng zhōng yǎn zhú mén。
唯有多情枝上雪,暗香浮动月黄昏。wéi yǒu duō qíng zhī shàng xuě,àn xiāng fú dòng yuè huáng hūn。

即事五首

王安石

遮莫邻鸡下五更,愿为闲客此闲行。zhē mò lín jī xià wǔ gèng,yuàn wèi xián kè cǐ xián xíng。
欲知前面花多少,颠倒青苔落绛英。yù zhī qián miàn huā duō shǎo,diān dào qīng tái luò jiàng yīng。

即事五首

王安石

春光冉冉归何处,细雨斜风作夜寒。chūn guāng rǎn rǎn guī hé chù,xì yǔ xié fēng zuò yè hán。
犹有数葩红好处,老年花似雾中看。yóu yǒu shù pā hóng hǎo chù,lǎo nián huā shì wù zhōng kàn。

示蔡天启三首其三

王安石

身著青衫骑恶马,日驰三百尚嫌迟。shēn zhù qīng shān qí è mǎ,rì chí sān bǎi shàng xián chí。
心源落落堪为将,却是君王未备知。xīn yuán luò luò kān wèi jiāng,què shì jūn wáng wèi bèi zhī。

晚春

王安石

春残叶密花枝少,睡起茶多酒盏疏。chūn cán yè mì huā zhī shǎo,shuì qǐ chá duō jiǔ zhǎn shū。
斜倚屏风搔首坐,满簪华发一床书。xié yǐ píng fēng sāo shǒu zuò,mǎn zān huá fā yī chuáng shū。

楼上望湖

王安石

楼上人肠渴欲枯,楼前终日望平湖。lóu shàng rén cháng kě yù kū,lóu qián zhōng rì wàng píng hú。
无舟得入沧浪去,为问渔人得意无。wú zhōu dé rù cāng làng qù,wèi wèn yú rén dé yì wú。

寄李道人

王安石

李生富汉亦贫儿,人不知渠只我知。lǐ shēng fù hàn yì pín ér,rén bù zhī qú zhǐ wǒ zhī。
跳过六轮中耍峭,养成三界外愚痴。tiào guò liù lún zhōng shuǎ qiào,yǎng chéng sān jiè wài yú chī。

忆江南

王安石

城南城北万株花,池面冰消水见沙。chéng nán chéng běi wàn zhū huā,chí miàn bīng xiāo shuǐ jiàn shā。
回首江南春更好,梦为蝴蝶亦还家。huí shǒu jiāng nán chūn gèng hǎo,mèng wèi hú dié yì hái jiā。

谢微之见过

王安石

此身已是一枯株,所记交朋八九无。cǐ shēn yǐ shì yī kū zhū,suǒ jì jiāo péng bā jiǔ wú。
唯有微之来访旧,天寒几夕拥山炉。wéi yǒu wēi zhī lái fǎng jiù,tiān hán jǐ xī yōng shān lú。

惜春

王安石

满城风雨满城尘,盖紫藏红漫惜春。mǎn chéng fēng yǔ mǎn chéng chén,gài zǐ cáng hóng màn xī chūn。
春去自应无觅处,可怜多少惜花人。chūn qù zì yīng wú mì chù,kě lián duō shǎo xī huā rén。

子贡

王安石

一来齐境助奸臣,去误骄王亦苦辛。yī lái qí jìng zhù jiān chén,qù wù jiāo wáng yì kǔ xīn。
鲁国存亡宜有命,区区翻覆亦何人。lǔ guó cún wáng yí yǒu mìng,qū qū fān fù yì hé rén。

急足集句

王安石

年去年来来去忙,倚他门户傍他墙。nián qù nián lái lái qù máng,yǐ tā mén hù bàng tā qiáng。
一封朝奏缘何事,断尽苏州刺史肠。yī fēng cháo zòu yuán hé shì,duàn jǐn sū zhōu cì shǐ cháng。