古诗词

忆昨诗示诸外弟

王安石

忆昨此地相逢时,春入穷谷多芳菲。yì zuó cǐ dì xiāng féng shí,chūn rù qióng gǔ duō fāng fēi。
短垣囷囷冠翠岭,踯躅万树红相围。duǎn yuán qūn qūn guān cuì lǐng,zhí zhú wàn shù hóng xiāng wéi。
幽花媚草错杂出,黄蜂白蝶参差飞。yōu huā mèi cǎo cuò zá chū,huáng fēng bái dié cān chà fēi。
此时少壮自负恃,意气与日争光辉。cǐ shí shǎo zhuàng zì fù shì,yì qì yǔ rì zhēng guāng huī。
乘闲弄笔戏春色,脱略不省旁人讥。chéng xián nòng bǐ xì chūn sè,tuō lüè bù shěng páng rén jī。
坐欲持此博轩冕,肯言孔孟犹寒饥。zuò yù chí cǐ bó xuān miǎn,kěn yán kǒng mèng yóu hán jī。
丙子从亲走京国,浮尘坌并缁人衣。bǐng zi cóng qīn zǒu jīng guó,fú chén bèn bìng zī rén yī。
明年亲作建昌吏,四月挽船江上矶。míng nián qīn zuò jiàn chāng lì,sì yuè wǎn chuán jiāng shàng jī。
端居感慨忽自寤,青天闪烁无停晖。duān jū gǎn kǎi hū zì wù,qīng tiān shǎn shuò wú tíng huī。
男儿少壮不树立,挟此穷老将安归。nán ér shǎo zhuàng bù shù lì,xié cǐ qióng lǎo jiāng ān guī。
吟哦图书谢庆吊,坐室寂寞生伊威。yín ó tú shū xiè qìng diào,zuò shì jì mò shēng yī wēi。
材疏命贱不自揣,欲与稷契遐相希。cái shū mìng jiàn bù zì chuāi,yù yǔ jì qì xiá xiāng xī。
旻天一朝畀以祸,先子泯没予谁依。mín tiān yī cháo bì yǐ huò,xiān zi mǐn méi yǔ shuí yī。
精神流离肝肺绝,眦血被面无时晞。jīng shén liú lí gān fèi jué,zì xuè bèi miàn wú shí xī。
母兄呱呱泣相守,三载厌食钟山薇。mǔ xiōng gū gū qì xiāng shǒu,sān zài yàn shí zhōng shān wēi。
属闻降诏起群彦,遂自下国趋王畿。shǔ wén jiàng zhào qǐ qún yàn,suì zì xià guó qū wáng jī。
刻章琢句献天子,钓取薄禄欢庭闱。kè zhāng zuó jù xiàn tiān zi,diào qǔ báo lù huān tíng wéi。
身著青衫手持版,奔走卒岁官淮沂。shēn zhù qīng shān shǒu chí bǎn,bēn zǒu zú suì guān huái yí。
淮沂无山四封庳,独有庙塔尤峨巍。huái yí wú shān sì fēng bì,dú yǒu miào tǎ yóu é wēi。
时时凭高一怅望,想见江南多翠微。shí shí píng gāo yī chàng wàng,xiǎng jiàn jiāng nán duō cuì wēi。
归心动荡不可抑,霍若猛吹翻旌旗。guī xīn dòng dàng bù kě yì,huò ruò měng chuī fān jīng qí。
腾书漕府私自列,仁者恻隐从其祈。téng shū cáo fǔ sī zì liè,rén zhě cè yǐn cóng qí qí。
暮春三月乱江水,劲橹健帆如转机。mù chūn sān yuè luàn jiāng shuǐ,jìn lǔ jiàn fān rú zhuǎn jī。
还家上堂拜祖母,奉手出涕纵横挥。hái jiā shàng táng bài zǔ mǔ,fèng shǒu chū tì zòng héng huī。
出门信马向何许,城郭宛然相识稀。chū mén xìn mǎ xiàng hé xǔ,chéng guō wǎn rán xiāng shí xī。
永怀前事不自适,却指舅馆接山扉。yǒng huái qián shì bù zì shì,què zhǐ jiù guǎn jiē shān fēi。
当时髫儿戏我侧,于今冠佩何颀颀。dāng shí tiáo ér xì wǒ cè,yú jīn guān pèi hé qí qí。
况复丘樊满秋色,蜂蝶摧藏花草腓。kuàng fù qiū fán mǎn qiū sè,fēng dié cuī cáng huā cǎo féi。
令人感嗟千万绪,不忍苍卒回骖騑。lìng rén gǎn jiē qiān wàn xù,bù rěn cāng zú huí cān fēi。
留当开樽强自慰,邀子剧饮毋予违。liú dāng kāi zūn qiáng zì wèi,yāo zi jù yǐn wú yǔ wéi。
王安石

王安石

王安石(1021年12月18日-1086年5月21日),字介甫,号半山,谥文,封荆国公。世人又称王荆公。汉族,北宋抚州临川人(今江西省抚州市临川区邓家巷人),中国北宋著名政治家、思想家、文学家、改革家,唐宋八大家之一。欧阳修称赞王安石:“翰林风月三千首,吏部文章二百年。老去自怜心尚在,后来谁与子争先。”传世文集有《王临川集》、《临川集拾遗》等。其诗文各体兼擅,词虽不多,但亦擅长,且有名作《桂枝香》等。而王荆公最得世人哄传之诗句莫过于《泊船瓜洲》中的“春风又绿江南岸,明月何时照我还。” 王安石的作品>>

猜您喜欢

送叔康侍御

王安石

诏取名郎入宪台,此时方急济时才。zhào qǔ míng láng rù xiàn tái,cǐ shí fāng jí jì shí cái。
圣聪应已虚心待,奸党宁无侧目猜。shèng cōng yīng yǐ xū xīn dài,jiān dǎng níng wú cè mù cāi。
白笔岂知权可畏,皂囊还请上亲开。bái bǐ qǐ zhī quán kě wèi,zào náng hái qǐng shàng qīn kāi。
伫闻谠论能医国,飞报频随驿骑来。zhù wén dǎng lùn néng yī guó,fēi bào pín suí yì qí lái。

寄朱昌叔

王安石

清江漫漫绕城流,尚忆城边系小舟。qīng jiāng màn màn rào chéng liú,shàng yì chéng biān xì xiǎo zhōu。
射虎未能随李广,割鸡空欲戏言游。shè hǔ wèi néng suí lǐ guǎng,gē jī kōng yù xì yán yóu。
云埋塞路惊尘合,霜入春风满鬓愁。yún mái sāi lù jīng chén hé,shuāng rù chūn fēng mǎn bìn chóu。
此日君书苦难得,谩多鸿雁起南洲。cǐ rì jūn shū kǔ nán dé,mán duō hóng yàn qǐ nán zhōu。

九日登东山寄昌叔

王安石

城上啼乌破寂寥,思君何处坐岧峣。chéng shàng tí wū pò jì liáo,sī jūn hé chù zuò tiáo yáo。
应须绿酒酬黄菊,何必红裙弄紫箫。yīng xū lǜ jiǔ chóu huáng jú,hé bì hóng qún nòng zǐ xiāo。
落木云连秋水渡,乱山烟入夕阳桥。luò mù yún lián qiū shuǐ dù,luàn shān yān rù xī yáng qiáo。
渊明久负东篱醉,犹分低心事折腰。yuān míng jiǔ fù dōng lí zuì,yóu fēn dī xīn shì zhé yāo。

到舒州

王安石

夜别江船晓解骖,秋城气象亦潭潭。yè bié jiāng chuán xiǎo jiě cān,qiū chéng qì xiàng yì tán tán。
山从树外青争出,水向沙边绿半涵。shān cóng shù wài qīng zhēng chū,shuǐ xiàng shā biān lǜ bàn hán。
行问啬夫多不记,坐论公瑾少能谈。xíng wèn sè fū duō bù jì,zuò lùn gōng jǐn shǎo néng tán。
只愁地僻无宾客,旧学从谁得指南。zhǐ chóu dì pì wú bīn kè,jiù xué cóng shuí dé zhǐ nán。

舒州七月十一

王安石

行看野气来方勇,卧听秋声落竟悭。xíng kàn yě qì lái fāng yǒng,wò tīng qiū shēng luò jìng qiān。
淅沥未生罗豆水,苍茫空失皖公山。xī lì wèi shēng luó dòu shuǐ,cāng máng kōng shī wǎn gōng shān。
火耕又见无遗种,肉食何妨有厚颜。huǒ gēng yòu jiàn wú yí zhǒng,ròu shí hé fáng yǒu hòu yán。
巫祝万端曾不救,只疑天赐雨工闲。wū zhù wàn duān céng bù jiù,zhǐ yí tiān cì yǔ gōng xián。

次韵答丁端州

王安石

莫嗟荒僻又离群,且喜风谣岭北闻。mò jiē huāng pì yòu lí qún,qiě xǐ fēng yáo lǐng běi wén。
铜柱虽然蛮徼接,竹符还是汉家分。tóng zhù suī rán mán jiǎo jiē,zhú fú hái shì hàn jiā fēn。
春书来逐衡阳雁,秋骑归看陇首云。chūn shū lái zhú héng yáng yàn,qiū qí guī kàn lǒng shǒu yún。
相见会知南望苦,病骸今似沈休文。xiāng jiàn huì zhī nán wàng kǔ,bìng hái jīn shì shěn xiū wén。

答刘季孙

王安石

偶著儒冠敢陋今,自怜多负少时心。ǒu zhù rú guān gǎn lòu jīn,zì lián duō fù shǎo shí xīn。
轾轩已任人前后,揭厉安知世浅深。zhì xuān yǐ rèn rén qián hòu,jiē lì ān zhī shì qiǎn shēn。
挟策有思悲慷慨,负薪无力病侵淫。xié cè yǒu sī bēi kāng kǎi,fù xīn wú lì bìng qīn yín。
愧君绿绮虚投赠,更觉贫家报乏金。kuì jūn lǜ qǐ xū tóu zèng,gèng jué pín jiā bào fá jīn。

次韵酬王太祝

王安石

尘土波澜不自期,飘然身与愿相违。chén tǔ bō lán bù zì qī,piāo rán shēn yǔ yuàn xiāng wéi。
衰根要路知难植,病羽长年欲退飞。shuāi gēn yào lù zhī nán zhí,bìng yǔ zhǎng nián yù tuì fēi。
高论已嗟能听少,力行还恨赋材微。gāo lùn yǐ jiē néng tīng shǎo,lì xíng hái hèn fù cái wēi。
惭君俊少今知我,一见心如客得归。cán jūn jùn shǎo jīn zhī wǒ,yī jiàn xīn rú kè dé guī。

寄吴成之

王安石

绿发溪山笑语中,岂知翻手两成翁。lǜ fā xī shān xiào yǔ zhōng,qǐ zhī fān shǒu liǎng chéng wēng。
辛夷屋角抟香雪,踯躅冈头挽醉红。xīn yí wū jiǎo tuán xiāng xuě,zhí zhú gāng tóu wǎn zuì hóng。
想见旧山茅径在,追随今日板舆空。xiǎng jiàn jiù shān máo jìng zài,zhuī suí jīn rì bǎn yú kōng。
渭阳车马嗟何及,荣禄方当与子同。wèi yáng chē mǎ jiē hé jí,róng lù fāng dāng yǔ zi tóng。

寄曾子固

王安石

斗粟犹惭报礼轻,敢嗟吾道独难行。dòu sù yóu cán bào lǐ qīng,gǎn jiē wú dào dú nán xíng。
脱身负米将求志,戮力乘田岂为名。tuō shēn fù mǐ jiāng qiú zhì,lù lì chéng tián qǐ wèi míng。
高论几为衰俗废,壮怀难值故人倾。gāo lùn jǐ wèi shuāi sú fèi,zhuàng huái nán zhí gù rén qīng。
荒城回首山川隔,更觉秋风白发生。huāng chéng huí shǒu shān chuān gé,gèng jué qiū fēng bái fā shēng。

至开元僧舍上方次韵舍弟二月一日之作

王安石

溪谷溅溅嫩水通,野田高下绿蒙茸。xī gǔ jiàn jiàn nèn shuǐ tōng,yě tián gāo xià lǜ méng rōng。
和风满树笙簧杂,霁雪兼山粉黛重。hé fēng mǎn shù shēng huáng zá,jì xuě jiān shān fěn dài zhòng。
万里有家归尚隔,一廛无地去何从。wàn lǐ yǒu jiā guī shàng gé,yī chán wú dì qù hé cóng。
伤春故欲西南望,回首荒城已暮钟。shāng chūn gù yù xī nán wàng,huí shǒu huāng chéng yǐ mù zhōng。

寄王回深甫

王安石

少年倏忽不再得,后日欢娱能几何。shǎo nián shū hū bù zài dé,hòu rì huān yú néng jǐ hé。
顾我面颜衰更早,怜君身世病还多。gù wǒ miàn yán shuāi gèng zǎo,lián jūn shēn shì bìng hái duō。
窗间暗淡月含雾,船底飘飖风送波。chuāng jiān àn dàn yuè hán wù,chuán dǐ piāo yáo fēng sòng bō。
一寸古心俱未试,相思中夜起悲歌。yī cùn gǔ xīn jù wèi shì,xiāng sī zhōng yè qǐ bēi gē。

次韵答彦珍

王安石

手得封题手自开,一篇美玉缀玫瑰。shǒu dé fēng tí shǒu zì kāi,yī piān měi yù zhuì méi guī。
众知圆媚难论报,自顾穷愁敢角才。zhòng zhī yuán mèi nán lùn bào,zì gù qióng chóu gǎn jiǎo cái。
君卧南阳惟畎亩,我行西路亦风埃。jūn wò nán yáng wéi quǎn mǔ,wǒ xíng xī lù yì fēng āi。
相逢不必嗟劳事,尚欲赓歌咏起哉。xiāng féng bù bì jiē láo shì,shàng yù gēng gē yǒng qǐ zāi。

寄阙下诸父兄兼示平甫兄弟

王安石

父兄为学众人知,小弟文章亦自奇。fù xiōng wèi xué zhòng rén zhī,xiǎo dì wén zhāng yì zì qí。
家势到今宜有后,士才如此岂无时。jiā shì dào jīn yí yǒu hòu,shì cái rú cǐ qǐ wú shí。
久闻阳羡溪山好,颇与渊明性分宜。jiǔ wén yáng xiàn xī shān hǎo,pǒ yǔ yuān míng xìng fēn yí。
但愿一门皆贵仕,时将车马过茆茨。dàn yuàn yī mén jiē guì shì,shí jiāng chē mǎ guò máo cí。

钟山西庵白莲亭

王安石

山亭新破一方苔,白帝留花满四隈。shān tíng xīn pò yī fāng tái,bái dì liú huā mǎn sì wēi。
野艳轻明非傅粉,秋光清浅不凭材。yě yàn qīng míng fēi fù fěn,qiū guāng qīng qiǎn bù píng cái。
乡穷自作幽人伴,岁晚谁为静女媒。xiāng qióng zì zuò yōu rén bàn,suì wǎn shuí wèi jìng nǚ méi。
可笑远公池上客,却因松菊赋归来。kě xiào yuǎn gōng chí shàng kè,què yīn sōng jú fù guī lái。