古诗词

胡笳十八拍十八首

王安石

十三学得琵琶成,并幕重重卷画屏。shí sān xué dé pí pá chéng,bìng mù zhòng zhòng juǎn huà píng。
一见郎来双眼明,劝我酤酒花前倾。yī jiàn láng lái shuāng yǎn míng,quàn wǒ gū jiǔ huā qián qīng。
齐言此夕乐未央,岂知此声能断肠。qí yán cǐ xī lè wèi yāng,qǐ zhī cǐ shēng néng duàn cháng。
如今正南看北斗,言语传情不如手。rú jīn zhèng nán kàn běi dòu,yán yǔ chuán qíng bù rú shǒu。
低眉信手续续弹,弹看飞鸿劝胡酒。dī méi xìn shǒu xù xù dàn,dàn kàn fēi hóng quàn hú jiǔ。
王安石

王安石

王安石(1021年12月18日-1086年5月21日),字介甫,号半山,谥文,封荆国公。世人又称王荆公。汉族,北宋抚州临川人(今江西省抚州市临川区邓家巷人),中国北宋著名政治家、思想家、文学家、改革家,唐宋八大家之一。欧阳修称赞王安石:“翰林风月三千首,吏部文章二百年。老去自怜心尚在,后来谁与子争先。”传世文集有《王临川集》、《临川集拾遗》等。其诗文各体兼擅,词虽不多,但亦擅长,且有名作《桂枝香》等。而王荆公最得世人哄传之诗句莫过于《泊船瓜洲》中的“春风又绿江南岸,明月何时照我还。” 王安石的作品>>

猜您喜欢

河中使君修撰陆公挽辞三首

王安石

前旌一幅粉书名,行路知君亦涕零。qián jīng yī fú fěn shū míng,xíng lù zhī jūn yì tì líng。
遂失词人空甫里,谩留悲鹤老华亭。suì shī cí rén kōng fǔ lǐ,mán liú bēi hè lǎo huá tíng。
主张寿禄无三甲,收拾文章有六丁。zhǔ zhāng shòu lù wú sān jiǎ,shōu shí wén zhāng yǒu liù dīng。
归处仙龛终不远,新坟东见海山青。guī chù xiān kān zhōng bù yuǎn,xīn fén dōng jiàn hǎi shān qīng。

王子直挽辞

王安石

多才自合至公卿,岂料青衫困一生。duō cái zì hé zhì gōng qīng,qǐ liào qīng shān kùn yī shēng。
太史有书能叙事,子云于世不徼名。tài shǐ yǒu shū néng xù shì,zi yún yú shì bù jiǎo míng。
丘坟惨淡箕山绿,门巷萧条颍水清。qiū fén cǎn dàn jī shān lǜ,mén xiàng xiāo tiáo yǐng shuǐ qīng。
握手笑言如昨日,白头东望一伤情。wò shǒu xiào yán rú zuó rì,bái tóu dōng wàng yī shāng qíng。

悼王致处士

王安石

处士生涯水一瓢,行年七十更萧条。chù shì shēng yá shuǐ yī piáo,xíng nián qī shí gèng xiāo tiáo。
老妻稻下分遗秉,弱子松间拾堕樵。lǎo qī dào xià fēn yí bǐng,ruò zi sōng jiān shí duò qiáo。
岂有声名高后世,遂无饘粥永今朝。qǐ yǒu shēng míng gāo hòu shì,suì wú zhān zhōu yǒng jīn cháo。
穷魂散漫知何处,甬水东西不可招。qióng hún sàn màn zhī hé chù,yǒng shuǐ dōng xī bù kě zhāo。

金陵怀古

王安石

六代豪华空处所,金陵王气黯然收。liù dài háo huá kōng chù suǒ,jīn líng wáng qì àn rán shōu。
烟浓草远望不尽,物换星移度几秋。yān nóng cǎo yuǎn wàng bù jǐn,wù huàn xīng yí dù jǐ qiū。
至竟江山谁是主,却因歌舞破除休。zhì jìng jiāng shān shuí shì zhǔ,què yīn gē wǔ pò chú xiū。
我来不见当时事,上尽重城更上楼。wǒ lái bù jiàn dāng shí shì,shàng jǐn zhòng chéng gèng shàng lóu。

得孙正之诗因寄呈曾子固

王安石

一岁已阑人意倦,出门风物更萧然。yī suì yǐ lán rén yì juàn,chū mén fēng wù gèng xiāo rán。
水摇疏树荒城路,日带浮云欲雪天。shuǐ yáo shū shù huāng chéng lù,rì dài fú yún yù xuě tiān。
未有诗书论进退,谩期身世托林泉。wèi yǒu shī shū lùn jìn tuì,mán qī shēn shì tuō lín quán。
因思漠北离群久,此日穷居赖见贤。yīn sī mò běi lí qún jiǔ,cǐ rì qióng jū lài jiàn xián。

豫章道中次韵答曾子固

王安石

离别何言邂逅同,今知相逐似云龙。lí bié hé yán xiè hòu tóng,jīn zhī xiāng zhú shì yún lóng。
苍烟白雾千山合,绿树青天一水容。cāng yān bái wù qiān shān hé,lǜ shù qīng tiān yī shuǐ róng。
已谢道涂多自放,将归田里更谁从。yǐ xiè dào tú duō zì fàng,jiāng guī tián lǐ gèng shuí cóng。
庞公有意安巢穴,肯问箪瓢与万钟。páng gōng yǒu yì ān cháo xué,kěn wèn dān piáo yǔ wàn zhōng。

离北山寄平甫

王安石

日月沄沄与水争,披襟照见发华惊。rì yuè yún yún yǔ shuǐ zhēng,pī jīn zhào jiàn fā huá jīng。
少年忧患伤豪气,老去经纶误半生。shǎo nián yōu huàn shāng háo qì,lǎo qù jīng lún wù bàn shēng。
休向朝廷论一鹗,只知田里守三荆。xiū xiàng cháo tíng lùn yī è,zhǐ zhī tián lǐ shǒu sān jīng。
清溪几曲春风好,已约归时载酒行。qīng xī jǐ qū chūn fēng hǎo,yǐ yuē guī shí zài jiǔ xíng。

答孙正之

王安石

无才处处是穷涂,两地谁传万里书。wú cái chù chù shì qióng tú,liǎng dì shuí chuán wàn lǐ shū。
节物峥嵘催岁暮,溪山萧洒入吾庐。jié wù zhēng róng cuī suì mù,xī shān xiāo sǎ rù wú lú。
南归犹喜寻同志,北去还闻困索居。nán guī yóu xǐ xún tóng zhì,běi qù hái wén kùn suǒ jū。
佳句不须论旧约,相随阳羡有篮舆。jiā jù bù xū lùn jiù yuē,xiāng suí yáng xiàn yǒu lán yú。

寄程给事

王安石

忆昔都门手一携,春禽初向苎萝啼。yì xī dōu mén shǒu yī xié,chūn qín chū xiàng zhù luó tí。
梦回金殿风光别,吟到银河月影低。mèng huí jīn diàn fēng guāng bié,yín dào yín hé yuè yǐng dī。
舞急锦腰迎十八,酒酣金盏照东西。wǔ jí jǐn yāo yíng shí bā,jiǔ hān jīn zhǎn zhào dōng xī。
何时得遂扁舟去,邂逅从君访剡溪。hé shí dé suì biǎn zhōu qù,xiè hòu cóng jūn fǎng shàn xī。

寄胜之运使

王安石

萧然生事委江皋,壮士何尝似钓鳌。xiāo rán shēng shì wěi jiāng gāo,zhuàng shì hé cháng shì diào áo。
千里得书来见约,一朝乘兴去忘劳。qiān lǐ dé shū lái jiàn yuē,yī cháo chéng xīng qù wàng láo。
已将流景休谈笑,聊为知音破郁陶。yǐ jiāng liú jǐng xiū tán xiào,liáo wèi zhī yīn pò yù táo。
正是东风将欲发,湖山春色助挥毫。zhèng shì dōng fēng jiāng yù fā,hú shān chūn sè zhù huī háo。

寄国清处谦

王安石

三江风浪隔天台,想见当时赋咏才。sān jiāng fēng làng gé tiān tái,xiǎng jiàn dāng shí fù yǒng cái。
近有高僧飞锡去,更无馀事出山来。jìn yǒu gāo sēng fēi xī qù,gèng wú yú shì chū shān lái。
猿猱历历窥香火,日月纷纷付劫灰。yuán náo lì lì kuī xiāng huǒ,rì yuè fēn fēn fù jié huī。
我欲相期谈实相,东林何必谢刘雷。wǒ yù xiāng qī tán shí xiāng,dōng lín hé bì xiè liú léi。

将至丹阳寄表民

王安石

晓马骎骎路阻修,春风漠漠上衣裘。xiǎo mǎ qīn qīn lù zǔ xiū,chūn fēng mò mò shàng yī qiú。
三年衔恤空馀息,一日忘形愿少留。sān nián xián xù kōng yú xī,yī rì wàng xíng yuàn shǎo liú。
末路悲欢随俯仰,此生身世信沉浮。mò lù bēi huān suí fǔ yǎng,cǐ shēng shēn shì xìn chén fú。
寄声德操家人道,炊黍吾今且暂休。jì shēng dé cāo jiā rén dào,chuī shǔ wú jīn qiě zàn xiū。

宿土坊驿寄孔世长

王安石

烧夜郊原百草荒,弊裘朝去犯严霜。shāo yè jiāo yuán bǎi cǎo huāng,bì qiú cháo qù fàn yán shuāng。
残年意象偏多感,回首风烟更异乡。cán nián yì xiàng piān duō gǎn,huí shǒu fēng yān gèng yì xiāng。
往返自非名利役,辛勤应见友朋伤。wǎng fǎn zì fēi míng lì yì,xīn qín yīng jiàn yǒu péng shāng。
章江犹得同游处,最爱梅花蘸水香。zhāng jiāng yóu dé tóng yóu chù,zuì ài méi huā zhàn shuǐ xiāng。

寄孙正之

王安石

南游忽忽与谁言,共笑谋生识最昏。nán yóu hū hū yǔ shuí yán,gòng xiào móu shēng shí zuì hūn。
万事百年能自信,一箪五鼎不须论。wàn shì bǎi nián néng zì xìn,yī dān wǔ dǐng bù xū lùn。
友中惟子长招隐,世上何人可避喧。yǒu zhōng wéi zi zhǎng zhāo yǐn,shì shàng hé rén kě bì xuān。
千里秋风相望处,皖公溪上正开樽。qiān lǐ qiū fēng xiāng wàng chù,wǎn gōng xī shàng zhèng kāi zūn。

道中寄吉父

王安石

白雾青烟入马蹄,朝寒瑟瑟树声悲。bái wù qīng yān rù mǎ tí,cháo hán sè sè shù shēng bēi。
平山断垄回环失,鸣鸟游鱼上下随。píng shān duàn lǒng huí huán shī,míng niǎo yóu yú shàng xià suí。
庙算未闻收策士,瘴乡谁与择军麾。miào suàn wèi wén shōu cè shì,zhàng xiāng shuí yǔ zé jūn huī。
忧时自欲寻君语,行路何妨更有诗。yōu shí zì yù xún jūn yǔ,xíng lù hé fáng gèng yǒu shī。