古诗词

胡笳十八拍十八首

王安石

十三学得琵琶成,并幕重重卷画屏。shí sān xué dé pí pá chéng,bìng mù zhòng zhòng juǎn huà píng。
一见郎来双眼明,劝我酤酒花前倾。yī jiàn láng lái shuāng yǎn míng,quàn wǒ gū jiǔ huā qián qīng。
齐言此夕乐未央,岂知此声能断肠。qí yán cǐ xī lè wèi yāng,qǐ zhī cǐ shēng néng duàn cháng。
如今正南看北斗,言语传情不如手。rú jīn zhèng nán kàn běi dòu,yán yǔ chuán qíng bù rú shǒu。
低眉信手续续弹,弹看飞鸿劝胡酒。dī méi xìn shǒu xù xù dàn,dàn kàn fēi hóng quàn hú jiǔ。
王安石

王安石

王安石(1021年12月18日-1086年5月21日),字介甫,号半山,谥文,封荆国公。世人又称王荆公。汉族,北宋抚州临川人(今江西省抚州市临川区邓家巷人),中国北宋著名政治家、思想家、文学家、改革家,唐宋八大家之一。欧阳修称赞王安石:“翰林风月三千首,吏部文章二百年。老去自怜心尚在,后来谁与子争先。”传世文集有《王临川集》、《临川集拾遗》等。其诗文各体兼擅,词虽不多,但亦擅长,且有名作《桂枝香》等。而王荆公最得世人哄传之诗句莫过于《泊船瓜洲》中的“春风又绿江南岸,明月何时照我还。” 王安石的作品>>

猜您喜欢

少年见青春

王安石

少年见青春,万物皆妩媚。shǎo nián jiàn qīng chūn,wàn wù jiē wǔ mèi。
身虽不饮酒,乐与宾客醉。shēn suī bù yǐn jiǔ,lè yǔ bīn kè zuì。
一从鬓上白,百不见可喜。yī cóng bìn shàng bái,bǎi bù jiàn kě xǐ。
心肠非故时,更觉日月驶。xīn cháng fēi gù shí,gèng jué rì yuè shǐ。
闻欢已倦往,得饱还思睡。wén huān yǐ juàn wǎng,dé bǎo hái sī shuì。
春归只如梦,不复悲憔悴。chūn guī zhǐ rú mèng,bù fù bēi qiáo cuì。
寄言少年子,努力作春事。jì yán shǎo nián zi,nǔ lì zuò chūn shì。
亦勿怪衰翁,衰强自然异。yì wù guài shuāi wēng,shuāi qiáng zì rán yì。

白日不照物

王安石

白日不照物,浮云在寥廓。bái rì bù zhào wù,fú yún zài liáo kuò。
风涛吹黄昏,屋瓦更纷泊。fēng tāo chuī huáng hūn,wū wǎ gèng fēn pō。
行观蔡河上,负土私力弱。xíng guān cài hé shàng,fù tǔ sī lì ruò。
隋堤散万家,乱若春蚕箔。suí dī sàn wàn jiā,luàn ruò chūn cán bó。
仍闻决数道,且用宽城郭。réng wén jué shù dào,qiě yòng kuān chéng guō。
妇子夜号呼,西南漫为壑。fù zi yè hào hū,xī nán màn wèi hè。

草端无华滋

王安石

草端无华滋,阴气已盘固。cǎo duān wú huá zī,yīn qì yǐ pán gù。
暄妍却如春,岁晚曾不寤。xuān yán què rú chūn,suì wǎn céng bù wù。
一裘可以暖,贫士终难豫。yī qiú kě yǐ nuǎn,pín shì zhōng nán yù。
忽忽远枝空,寒虫欲坏户。hū hū yuǎn zhī kōng,hán chóng yù huài hù。

一日不再饭

王安石

一日不再饭,饭已八九眠。yī rì bù zài fàn,fàn yǐ bā jiǔ mián。
忽忽返照闲,顿羸不可迁。hū hū fǎn zhào xián,dùn léi bù kě qiān。
筋骸徽纆束,肺腑鼎铛煎。jīn hái huī mò shù,fèi fǔ dǐng dāng jiān。
长往理不惜,高堂思所牵。zhǎng wǎng lǐ bù xī,gāo táng sī suǒ qiān。

秋枝如残人

王安石

秋枝如残人,颜色先憔悴。qiū zhī rú cán rén,yán sè xiān qiáo cuì。
微寒吹已空,性命一何脆。wēi hán chuī yǐ kōng,xìng mìng yī hé cuì。
宁当记畴昔,葩叶相妩媚。níng dāng jì chóu xī,pā yè xiāng wǔ mèi。
岁行谁使然,好杀岂天意。suì xíng shuí shǐ rán,hǎo shā qǐ tiān yì。

青青西门槐

王安石

人情甘阿谀,我独倦请谒。rén qíng gān ā yú,wǒ dú juàn qǐng yè。
尤于权门疏,万事亦已拙。yóu yú quán mén shū,wàn shì yì yǐ zhuō。
平生江湖期,梦寐不可遏。píng shēng jiāng hú qī,mèng mèi bù kě è。
青青西门槐,少解马上暍。qīng qīng xī mén huái,shǎo jiě mǎ shàng yē。

天下不用车

王安石

天下不用车,人人乘马驰。tiān xià bù yòng chē,rén rén chéng mǎ chí。
王良虽善御,揽辔欲从谁。wáng liáng suī shàn yù,lǎn pèi yù cóng shuí。
汉武伐大宛,杀人若京坻。hàn wǔ fá dà wǎn,shā rén ruò jīng chí。
孝文却走马,独行先安之。xiào wén què zǒu mǎ,dú xíng xiān ān zhī。
万物命在天,取舍各有时。wàn wù mìng zài tiān,qǔ shě gè yǒu shí。
阴阳更用事,冬暖岂所宜。yīn yáng gèng yòng shì,dōng nuǎn qǐ suǒ yí。
卞氏强献玉,两刖亦已痴。biàn shì qiáng xiàn yù,liǎng yuè yì yǐ chī。
幸终遇良工,已剖得不疑。xìng zhōng yù liáng gōng,yǐ pōu dé bù yí。

山田久欲拆

王安石

山田久欲拆,秋至尚求雨。shān tián jiǔ yù chāi,qiū zhì shàng qiú yǔ。
妇女喜秋凉,踏车多笑语。fù nǚ xǐ qiū liáng,tà chē duō xiào yǔ。
朔云卷众水,惨淡吹平楚。shuò yún juǎn zhòng shuǐ,cǎn dàn chuī píng chǔ。
横陂与直堑,疑即没洲渚。héng bēi yǔ zhí qiàn,yí jí méi zhōu zhǔ。
霍霍反照中,散丝鱼几缕。huò huò fǎn zhào zhōng,sàn sī yú jǐ lǚ。
鸿蒙不可问,且往知何许。hóng méng bù kě wèn,qiě wǎng zhī hé xǔ。
攲眠露下舸,侧见星月吐。qī mián lù xià gě,cè jiàn xīng yuè tǔ。
龙骨已呕哑,田家真作苦。lóng gǔ yǐ ǒu yǎ,tián jiā zhēn zuò kǔ。

圣贤何常施

王安石

圣贤何常施,所遇有伸屈。shèng xián hé cháng shī,suǒ yù yǒu shēn qū。
曲士守一隅,欲以齐万物。qū shì shǒu yī yú,yù yǐ qí wàn wù。
丧非不欲富,言为南宫出。sàng fēi bù yù fù,yán wèi nán gōng chū。
世无子有子,谁敢救其失。shì wú zi yǒu zi,shuí gǎn jiù qí shī。

散发一扁舟

王安石

散发一扁舟,夜长眠屡起。sàn fā yī biǎn zhōu,yè zhǎng mián lǚ qǐ。
秋水泻明河,迢迢藕花底。qiū shuǐ xiè míng hé,tiáo tiáo ǒu huā dǐ。
爱此露的皪,复怜云绮靡。ài cǐ lù de lì,fù lián yún qǐ mí。
谅无与歌弦,幽独亦可喜。liàng wú yǔ gē xián,yōu dú yì kě xǐ。

道人北山来

王安石

道人北山来,问松我东冈。dào rén běi shān lái,wèn sōng wǒ dōng gāng。
举手指屋脊,云今如此长。jǔ shǒu zhǐ wū jí,yún jīn rú cǐ zhǎng。
开田故岁收,种果今年尝。kāi tián gù suì shōu,zhǒng guǒ jīn nián cháng。
告叟去复来,耘锄尚康强。gào sǒu qù fù lái,yún chú shàng kāng qiáng。
死狐正首丘,游子思故乡。sǐ hú zhèng shǒu qiū,yóu zi sī gù xiāng。
嗟我行老矣,坟墓安可忘。jiē wǒ xíng lǎo yǐ,fén mù ān kě wàng。

今日非昨日

王安石

今日非昨日,昨日已可思。jīn rì fēi zuó rì,zuó rì yǐ kě sī。
明日异今日,如何能勿悲。míng rì yì jīn rì,rú hé néng wù bēi。
当门五六树,上有蝉鸣枝。dāng mén wǔ liù shù,shàng yǒu chán míng zhī。
朝听尚壮急,暮闻已衰迟。cháo tīng shàng zhuàng jí,mù wén yǐ shuāi chí。
仰看青青叶,亦复少华滋。yǎng kàn qīng qīng yè,yì fù shǎo huá zī。
万物同一气,固知当尔为。wàn wù tóng yī qì,gù zhī dāng ěr wèi。
我友南山居,笑谈解人颐。wǒ yǒu nán shān jū,xiào tán jiě rén yí。
分我秋柏实,问言归何时。fēn wǒ qiū bǎi shí,wèn yán guī hé shí。
衣冠污穷尘,苟得犹苦饥。yī guān wū qióng chén,gǒu dé yóu kǔ jī。
低徊岁已晚,恐负平生期。dī huái suì yǐ wǎn,kǒng fù píng shēng qī。

秋日不可见

王安石

秋日不可见,林端但馀黄。qiū rì bù kě jiàn,lín duān dàn yú huáng。
杖藜思平野,俯仰畏无光。zhàng lí sī píng yě,fǔ yǎng wèi wú guāng。
栗栗涧谷风,吹我衣与裳。lì lì jiàn gǔ fēng,chuī wǒ yī yǔ shang。
娟娟空山月,照我冠上霜。juān juān kōng shān yuè,zhào wǒ guān shàng shuāng。

骐骥在霜野

王安石

骐骥在霜野,低徊向衰草。qí jì zài shuāng yě,dī huái xiàng shuāi cǎo。
入枥闻秋风,悲鸣思长道。rù lì wén qiū fēng,bēi míng sī zhǎng dào。
黄金作鞭辔,粲粲空外好。huáng jīn zuò biān pèi,càn càn kōng wài hǎo。
人生贵得意,不必恨枯槁。rén shēng guì dé yì,bù bì hèn kū gǎo。

悲哉孔子没

王安石

悲哉孔子没,千岁无麒麟。bēi zāi kǒng zi méi,qiān suì wú qí lín。
蚩蚩尽锄商,此物谁能珍。chī chī jǐn chú shāng,cǐ wù shuí néng zhēn。
汉武得一角,燔烹诬鬼神。hàn wǔ dé yī jiǎo,fán pēng wū guǐ shén。
更以铸黄金,传夸后世人。gèng yǐ zhù huáng jīn,chuán kuā hòu shì rén。