古诗词

灵山寺

王安石

灵山名谁自,波涛截孤峰。líng shān míng shuí zì,bō tāo jié gū fēng。
何年佛子住,四面凭危空。hé nián fú zi zhù,sì miàn píng wēi kōng。
折椽与裂瓦,委弃填西东。zhé chuán yǔ liè wǎ,wěi qì tián xī dōng。
库廊行抑首,居者莽谁容。kù láng xíng yì shǒu,jū zhě mǎng shuí róng。
吾舟维其侧,落日生秋风。wú zhōu wéi qí cè,luò rì shēng qiū fēng。
瞰崖聊寄目,万物极纤秾。kàn yá liáo jì mù,wàn wù jí xiān nóng。
震荡江海思,洗涤堙郁中。zhèn dàng jiāng hǎi sī,xǐ dí yīn yù zhōng。
胡为嬉游人,过此无留踪。hú wèi xī yóu rén,guò cǐ wú liú zōng。
景岂龙游殊,盛衰浩无穷。jǐng qǐ lóng yóu shū,shèng shuāi hào wú qióng。
吾闻世所好,楼殿浮青红。wú wén shì suǒ hǎo,lóu diàn fú qīng hóng。
那知山水乐,岂在豪华宫。nà zhī shān shuǐ lè,qǐ zài háo huá gōng。
世好□变尔,感激难为工。shì hǎo biàn ěr,gǎn jī nán wèi gōng。
王安石

王安石

王安石(1021年12月18日-1086年5月21日),字介甫,号半山,谥文,封荆国公。世人又称王荆公。汉族,北宋抚州临川人(今江西省抚州市临川区邓家巷人),中国北宋著名政治家、思想家、文学家、改革家,唐宋八大家之一。欧阳修称赞王安石:“翰林风月三千首,吏部文章二百年。老去自怜心尚在,后来谁与子争先。”传世文集有《王临川集》、《临川集拾遗》等。其诗文各体兼擅,词虽不多,但亦擅长,且有名作《桂枝香》等。而王荆公最得世人哄传之诗句莫过于《泊船瓜洲》中的“春风又绿江南岸,明月何时照我还。” 王安石的作品>>

猜您喜欢

染云

王安石

染云为柳叶,剪水作梨花。rǎn yún wèi liǔ yè,jiǎn shuǐ zuò lí huā。
不是春风巧,何缘有岁华。bù shì chūn fēng qiǎo,hé yuán yǒu suì huá。

沟港

王安石

沟港重重柳,山坡处处梅。gōu gǎng zhòng zhòng liǔ,shān pō chù chù méi。
小舆穿麦过,狭径碍桑回。xiǎo yú chuān mài guò,xiá jìng ài sāng huí。

霹雳沟

王安石

霹雳沟西路,柴荆四五家。pī lì gōu xī lù,chái jīng sì wǔ jiā。
忆曾骑款段,随意入桃花。yì céng qí kuǎn duàn,suí yì rù táo huā。

午睡

王安石

檐日阴阴转,床风细细吹。yán rì yīn yīn zhuǎn,chuáng fēng xì xì chuī。
翛然残午梦,何许一黄鹂。xiāo rán cán wǔ mèng,hé xǔ yī huáng lí。

题齐安壁

王安石

日净山如染,风暄草欲薰。rì jìng shān rú rǎn,fēng xuān cǎo yù xūn。
梅残数点雪,麦涨一溪云。méi cán shù diǎn xuě,mài zhǎng yī xī yún。

昭文斋

王安石

我自山中客,何缘有此名。wǒ zì shān zhōng kè,hé yuán yǒu cǐ míng。
当缘琴不鼓,人不见亏成。dāng yuán qín bù gǔ,rén bù jiàn kuī chéng。

台上示吴愿

王安石

细书妨老读,长簟惬昏眠。xì shū fáng lǎo dú,zhǎng diàn qiè hūn mián。
取簟且一息,抛书还少年。qǔ diàn qiě yī xī,pāo shū hái shǎo nián。

示道原

王安石

久不在城市,少留心怅然。jiǔ bù zài chéng shì,shǎo liú xīn chàng rán。
幽芳可揽结,伫子饮云泉。yōu fāng kě lǎn jié,zhù zi yǐn yún quán。

草堂一上人

王安石

一公持一钵,想复度遥岑。yī gōng chí yī bō,xiǎng fù dù yáo cén。
地瘦无黄犊,春来草更深。dì shòu wú huáng dú,chūn lái cǎo gèng shēn。

题黄司理园

王安石

为忆去年梅,凌寒特地来。wèi yì qù nián méi,líng hán tè dì lái。
闰前空腊尽,浑未有花开。rùn qián kōng là jǐn,hún wèi yǒu huā kāi。

北山荐亭

王安石

西崦水泠泠,沿冈有荐亭。xī yān shuǐ líng líng,yán gāng yǒu jiàn tíng。
自从春草长,遥见祇青青。zì cóng chūn cǎo zhǎng,yáo jiàn qí qīng qīng。

题永昭陵

王安石

神阙澹朝晖,苍苍露未晞。shén quē dàn cháo huī,cāng cāng lù wèi xī。
龙车不可望,投老涕沾衣。lóng chē bù kě wàng,tóu lǎo tì zhān yī。

卧闻

王安石

卧闻黄栗留,起见白符鸠。wò wén huáng lì liú,qǐ jiàn bái fú jiū。
坐引鱼儿戏,行将鹿女游。zuò yǐn yú ér xì,xíng jiāng lù nǚ yóu。

秋兴

王安石

宿雨清畿甸,朝阳丽帝城。sù yǔ qīng jī diān,cháo yáng lì dì chéng。
丰年人乐业,陇上踏歌声。fēng nián rén lè yè,lǒng shàng tà gē shēng。

题八功德水

王安石

欲寻阿练若,曳屐出东冈。yù xún ā liàn ruò,yè jī chū dōng gāng。
涧谷芳菲少,春风著野桑。jiàn gǔ fāng fēi shǎo,chūn fēng zhù yě sāng。