古诗词

访客不遇

陆游

风急斜吹帽,泥深乱溅衣。fēng jí xié chuī mào,ní shēn luàn jiàn yī。
杜门常畏骂,访客却空归。dù mén cháng wèi mà,fǎng kè què kōng guī。
老马举蹄懒,枯槐无叶飞。lǎo mǎ jǔ tí lǎn,kū huái wú yè fēi。
驰驱几时了,散发忆苔矶。chí qū jǐ shí le,sàn fā yì tái jī。
陆游

陆游

陆游(1125—1210),字务观,号放翁。汉族,越州山阴(今浙江绍兴)人,南宋著名诗人。少时受家庭爱国思想熏陶,高宗时应礼部试,为秦桧所黜。孝宗时赐进士出身。中年入蜀,投身军旅生活,官至宝章阁待制。晚年退居家乡。创作诗歌今存九千多首,内容极为丰富。著有《剑南诗稿》、《渭南文集》、《南唐书》、《老学庵笔记》等。 陆游的作品>>

猜您喜欢

雨夜

陆游

断岸轻烟著柳条,孤村小雨夜萧萧。duàn àn qīng yān zhù liǔ tiáo,gū cūn xiǎo yǔ yè xiāo xiāo。
荒鸡隔浦声相续,短烛无风焰自摇。huāng jī gé pǔ shēng xiāng xù,duǎn zhú wú fēng yàn zì yáo。
朴学元知縻岁月,残生竟是老渔樵。pǔ xué yuán zhī mí suì yuè,cán shēng jìng shì lǎo yú qiáo。
最怜鬓畔千茎雪,日日春风吹不消。zuì lián bìn pàn qiān jīng xuě,rì rì chūn fēng chuī bù xiāo。

子聿以刚日读易柔日读春秋常至夜分每听之辄欣然忘百忧作长句示之

陆游

朱颜已去鬓丝稠,知复人间几岁留。zhū yán yǐ qù bìn sī chóu,zhī fù rén jiān jǐ suì liú。
正可床头著周易,安能车上说春秋。zhèng kě chuáng tóu zhù zhōu yì,ān néng chē shàng shuō chūn qiū。
齑盐日昳从儿好,弦诵更阑解我忧。jī yán rì dié cóng ér hǎo,xián sòng gèng lán jiě wǒ yōu。
时发一言常中理,绝胜问事不能休。shí fā yī yán cháng zhōng lǐ,jué shèng wèn shì bù néng xiū。

夜赋

陆游

八十衰翁久挂冠,今年无酒敌春寒。bā shí shuāi wēng jiǔ guà guān,jīn nián wú jiǔ dí chūn hán。
乱云入户雨方急,断雁叫群灯未残。luàn yún rù hù yǔ fāng jí,duàn yàn jiào qún dēng wèi cán。
蠹简幸存随意读,蜗庐虽小著身宽。dù jiǎn xìng cún suí yì dú,wō lú suī xiǎo zhù shēn kuān。
支离自笑心犹壮,忧国忧家虑万端。zhī lí zì xiào xīn yóu zhuàng,yōu guó yōu jiā lǜ wàn duān。

杜叔高秀才雨雪中相过留一宿而别口诵此诗送之

陆游

久客方知行路难,关山无际水漫漫。jiǔ kè fāng zhī xíng lù nán,guān shān wú jì shuǐ màn màn。
风吹欲倒孤城远,雪落如筛野寺寒。fēng chuī yù dào gū chéng yuǎn,xuě luò rú shāi yě sì hán。
暮挈衣囊投土室,晨沽村酒挂驴鞍。mù qiè yī náng tóu tǔ shì,chén gū cūn jiǔ guà lǘ ān。
文章一字无人识,胸次徒劳万卷蟠。wén zhāng yī zì wú rén shí,xiōng cì tú láo wàn juǎn pán。

二月一日作

陆游

狼藉梅花委道傍,山樱已复占年光。láng jí méi huā wěi dào bàng,shān yīng yǐ fù zhàn nián guāng。
檐消积雪时闻滴,衣覆残炉剩得香。yán xiāo jī xuě shí wén dī,yī fù cán lú shèng dé xiāng。
老马已衰宁识路,寒龟未死且支床。lǎo mǎ yǐ shuāi níng shí lù,hán guī wèi sǐ qiě zhī chuáng。
柴荆终日无来客,赖有陶诗伴日长。chái jīng zhōng rì wú lái kè,lài yǒu táo shī bàn rì zhǎng。

吕氏子夔郎求诗

陆游

乃祖身兼将相崇,诸孙玉立有家风。nǎi zǔ shēn jiān jiāng xiāng chóng,zhū sūn yù lì yǒu jiā fēng。
此郎已复尘埃外,它日相期气类中。cǐ láng yǐ fù chén āi wài,tā rì xiāng qī qì lèi zhōng。
行己勤勤须自省,读书亹亹要新功。xíng jǐ qín qín xū zì shěng,dú shū wěi wěi yào xīn gōng。
果能哮吼如狮子,一瓣香应嗣放翁。guǒ néng xiāo hǒu rú shī zi,yī bàn xiāng yīng sì fàng wēng。

新晴

陆游

兼旬不雨亦常阴,一日新晴抵万金。jiān xún bù yǔ yì cháng yīn,yī rì xīn qíng dǐ wàn jīn。
浦面波纹春縠细,桥头柳色曲尘深。pǔ miàn bō wén chūn hú xì,qiáo tóu liǔ sè qū chén shēn。
关山满眼愁千斛,岁月催人雪一簪。guān shān mǎn yǎn chóu qiān hú,suì yuè cuī rén xuě yī zān。
犹有强宽怀抱处,午窗睡起听鸣禽。yóu yǒu qiáng kuān huái bào chù,wǔ chuāng shuì qǐ tīng míng qín。

晚步湖堤归偶作

陆游

酒尽知难折简呼,出门仍苦要人扶。jiǔ jǐn zhī nán zhé jiǎn hū,chū mén réng kǔ yào rén fú。
残梅委地香谁惜,归雁穿云远欲无。cán méi wěi dì xiāng shuí xī,guī yàn chuān yún yuǎn yù wú。
日落牛羊犹被野,农闲畚锸正开湖。rì luò niú yáng yóu bèi yě,nóng xián běn chā zhèng kāi hú。
还家寂寞西窗晚,旋燎枯枝拥地炉。hái jiā jì mò xī chuāng wǎn,xuán liáo kū zhī yōng dì lú。

春来食不足戏作

陆游

饥卧谁能羡属餍,高怀饱食岂容兼。jī wò shuí néng xiàn shǔ yàn,gāo huái bǎo shí qǐ róng jiān。
分司禄在终难取,束帛恩深独不沾。fēn sī lù zài zhōng nán qǔ,shù bó ēn shēn dú bù zhān。
衰谢形容无药驻,奔驰日月久胶黏。shuāi xiè xíng róng wú yào zhù,bēn chí rì yuè jiǔ jiāo nián。
儿童拍手看翁醉,山杏溪桃簇帽檐。ér tóng pāi shǒu kàn wēng zuì,shān xìng xī táo cù mào yán。

散步湖堤上时方浚湖水面稍渺弥矣

陆游

老觉人间万事轻,不妨闲处得闲行。lǎo jué rén jiān wàn shì qīng,bù fáng xián chù dé xián xíng。
西山鸟没暮云合,南浦堤平春水生。xī shān niǎo méi mù yún hé,nán pǔ dī píng chūn shuǐ shēng。
孤操不渝无鹤怨,淡交耐久有鸥盟。gū cāo bù yú wú hè yuàn,dàn jiāo nài jiǔ yǒu ōu méng。
先民幸处吾能胜,生长兵间老太平。xiān mín xìng chù wú néng shèng,shēng zhǎng bīng jiān lǎo tài píng。

春晓

陆游

强寻残梦苦难成,推枕支藤绕舍行。qiáng xún cán mèng kǔ nán chéng,tuī zhěn zhī téng rào shě xíng。
新涨生波渔艇活,晨曦送暖客衣轻。xīn zhǎng shēng bō yú tǐng huó,chén xī sòng nuǎn kè yī qīng。
烟迷芳草苍茫色,鹊占高枝嚄唶声。yān mí fāng cǎo cāng máng sè,què zhàn gāo zhī huō zé shēng。
老病自怜犹嗜学,诵书家塾羡诸生。lǎo bìng zì lián yóu shì xué,sòng shū jiā shú xiàn zhū shēng。

后书感

陆游

贫贱终身志不移,闭关涵泳赖书诗。pín jiàn zhōng shēn zhì bù yí,bì guān hán yǒng lài shū shī。
唐虞未远如亲见,周孔犹存岂我欺。táng yú wèi yuǎn rú qīn jiàn,zhōu kǒng yóu cún qǐ wǒ qī。
力学正须忘寝食,少年误计事文辞。lì xué zhèng xū wàng qǐn shí,shǎo nián wù jì shì wén cí。
尔来朋友皆云散,考质从谁尽所疑。ěr lái péng yǒu jiē yún sàn,kǎo zhì cóng shuí jǐn suǒ yí。

春游

陆游

右军不复见清真,赏会犹须我辈人。yòu jūn bù fù jiàn qīng zhēn,shǎng huì yóu xū wǒ bèi rén。
幽梦断时鸡唱晓,短章成处鸟呼春。yōu mèng duàn shí jī chàng xiǎo,duǎn zhāng chéng chù niǎo hū chūn。
出山茶笋村墟闹,上市莼鲈匕箸新。chū shān chá sǔn cūn xū nào,shàng shì chún lú bǐ zhù xīn。
速觅一壶随处醉,风吹红紫半成尘。sù mì yī hú suí chù zuì,fēng chuī hóng zǐ bàn chéng chén。

北窗睡起

陆游

杏梢红湿昼初长,睡过窗间半篆香。xìng shāo hóng shī zhòu chū zhǎng,shuì guò chuāng jiān bàn zhuàn xiāng。
久厌客游归自好,本无才术老何伤。jiǔ yàn kè yóu guī zì hǎo,běn wú cái shù lǎo hé shāng。
依蒲不去群鱼乐,点草还惊小蝶忙。yī pú bù qù qún yú lè,diǎn cǎo hái jīng xiǎo dié máng。
堪笑放翁无一事,强将诗句占年光。kān xiào fàng wēng wú yī shì,qiáng jiāng shī jù zhàn nián guāng。

北窗怀友

陆游

中年妄意慕轲雄,白首终希尺寸功。zhōng nián wàng yì mù kē xióng,bái shǒu zhōng xī chǐ cùn gōng。
落落要居流俗外,兢兢恐堕异端中。luò luò yào jū liú sú wài,jīng jīng kǒng duò yì duān zhōng。
仰天俯地犹多愧,饭豆羹藜已过丰。yǎng tiān fǔ dì yóu duō kuì,fàn dòu gēng lí yǐ guò fēng。
幸有北窗堪讲学,故交零落与谁同。xìng yǒu běi chuāng kān jiǎng xué,gù jiāo líng luò yǔ shuí tóng。