古诗词

虞美人

欧阳澈

玉楼缥缈孤烟际。yù lóu piāo miǎo gū yān jì。
徙倚愁如醉。xǐ yǐ chóu rú zuì。
雁来人远暗消魂。yàn lái rén yuǎn àn xiāo hún。
帘卷一钩新月、怯黄昏。lián juǎn yī gōu xīn yuè qiè huáng hūn。
那人音信全无个。nà rén yīn xìn quán wú gè。
幽恨谁凭破。yōu hèn shuí píng pò。
扑花蝴蝶若知人。pū huā hú dié ruò zhī rén。
为我一场清梦、去相亲。wèi wǒ yī chǎng qīng mèng qù xiāng qīn。

欧阳澈

名或作彻。宋抚州崇仁人,字德明。钦宗靖康初,以布衣三次上书,力陈改革弊政、安边御敌之策,未被采纳。高宗即位,徒步至行在,伏阙上书,指斥宰臣黄潜善、汪伯彦主和误国,遂与太学生陈东同时被害。有《欧阳修撰集》。 欧阳澈的作品>>

猜您喜欢

游春八咏

欧阳澈

风烟触处欢无限,倒著接䍦归去晚。fēng yān chù chù huān wú xiàn,dào zhù jiē lí guī qù wǎn。
林梢璧月弄清辉,斗插山花笑而莞。lín shāo bì yuè nòng qīng huī,dòu chā shān huā xiào ér guǎn。
华堂秉烛竞飞觞,浪语清狂胜弦管。huá táng bǐng zhú jìng fēi shāng,làng yǔ qīng kuáng shèng xián guǎn。
探囊争出锦段新,灿灿珠玑光溢眼。tàn náng zhēng chū jǐn duàn xīn,càn càn zhū jī guāng yì yǎn。
181«78910111213