古诗词

自嘲

陆游

贪禄忘归只自羞,一窗且复送悠悠。tān lù wàng guī zhǐ zì xiū,yī chuāng qiě fù sòng yōu yōu。
镜明不为人藏老,酒薄难供客散愁。jìng míng bù wèi rén cáng lǎo,jiǔ báo nán gōng kè sàn chóu。
正得虚名真画饼,元非大器愧函牛。zhèng dé xū míng zhēn huà bǐng,yuán fēi dà qì kuì hán niú。
年来事业君知否,高束诗书学问囚。nián lái shì yè jūn zhī fǒu,gāo shù shī shū xué wèn qiú。
陆游

陆游

陆游(1125—1210),字务观,号放翁。汉族,越州山阴(今浙江绍兴)人,南宋著名诗人。少时受家庭爱国思想熏陶,高宗时应礼部试,为秦桧所黜。孝宗时赐进士出身。中年入蜀,投身军旅生活,官至宝章阁待制。晚年退居家乡。创作诗歌今存九千多首,内容极为丰富。著有《剑南诗稿》、《渭南文集》、《南唐书》、《老学庵笔记》等。 陆游的作品>>

猜您喜欢

书愤二首(其一)

陆游

白发萧萧卧泽中,只凭天地鉴孤忠。bái fā xiāo xiāo wò zé zhōng,zhǐ píng tiān dì jiàn gū zhōng。
阨穷苏武餐毡久,忧愤张巡嚼齿空。è qióng sū wǔ cān zhān jiǔ,yōu fèn zhāng xún jué chǐ kōng。
细雨春芜上林苑,颓垣夜月洛阳宫。xì yǔ chūn wú shàng lín yuàn,tuí yuán yè yuè luò yáng gōng。
壮心未与年俱老,死去犹能作鬼雄。zhuàng xīn wèi yǔ nián jù lǎo,sǐ qù yóu néng zuò guǐ xióng。

雨霁出游书事

陆游

十日苦雨一日晴,拂拭拄杖西村行。shí rì kǔ yǔ yī rì qíng,fú shì zhǔ zhàng xī cūn xíng。
清沟泠泠流水细,好风习习吹衣轻。qīng gōu líng líng liú shuǐ xì,hǎo fēng xí xí chuī yī qīng。
四邻蛙声已阁阁,两岸柳色争青青。sì lín wā shēng yǐ gé gé,liǎng àn liǔ sè zhēng qīng qīng。
辛夷先开半委地,海棠独立方倾城。xīn yí xiān kāi bàn wěi dì,hǎi táng dú lì fāng qīng chéng。
春工遇物初不择,亦秀燕麦开芜菁。chūn gōng yù wù chū bù zé,yì xiù yàn mài kāi wú jīng。
荠花如雪又烂熳,百草红紫那知名?jì huā rú xuě yòu làn màn,bǎi cǎo hóng zǐ nà zhī míng?
小鱼谁取置池侧,细柳穿颊危将烹。xiǎo yú shuí qǔ zhì chí cè,xì liǔ chuān jiá wēi jiāng pēng。
欣然买放寄吾意,草莱无地苏疲氓。xīn rán mǎi fàng jì wú yì,cǎo lái wú dì sū pí máng。

闻雨

陆游

慷慨心犹壮,蹉跎鬓已秋。kāng kǎi xīn yóu zhuàng,cuō tuó bìn yǐ qiū。
百年殊鼎鼎,万事只悠悠。bǎi nián shū dǐng dǐng,wàn shì zhǐ yōu yōu。
不悟鱼千里,终归貉一丘。bù wù yú qiān lǐ,zhōng guī háo yī qiū。
夜阑闻急雨,起坐涕交流。yè lán wén jí yǔ,qǐ zuò tì jiāo liú。