古诗词

采桑子慢

蔡伸

明眸秀色,别是天真潇洒。míng móu xiù sè,bié shì tiān zhēn xiāo sǎ。
更鬓发堆云,玉脸淡拂轻霞。gèng bìn fā duī yún,yù liǎn dàn fú qīng xiá。
醉里精神,众中标格谁能画。zuì lǐ jīng shén,zhòng zhōng biāo gé shuí néng huà。
当时携手,花笼淡月,重门深亚。dāng shí xié shǒu,huā lóng dàn yuè,zhòng mén shēn yà。
巫峡梦回,已成陈事,岂堪重话。wū xiá mèng huí,yǐ chéng chén shì,qǐ kān zhòng huà。
谩赢得、罗襟清泪,鬓边霜华。mán yíng dé luó jīn qīng lèi,bìn biān shuāng huá。
念□伤怀,凭阑烟水渺无涯。niàn shāng huái,píng lán yān shuǐ miǎo wú yá。
秦源目断,碧云暮合,难认仙家。qín yuán mù duàn,bì yún mù hé,nán rèn xiān jiā。

蔡伸

蔡伸(1088—1156)字伸道,号友古居士,莆田(今属福建)人,蔡襄孙。政和五年(1115)进士。宣和年间,出知潍州北海县、通判徐州。赵构以康王开大元帅幕府,伸间道谒军门,留置幕府。南渡后,通判真州,除知滁州。秦桧当国,以赵鼎党被罢,主管台州崇道观。绍兴九年(1139),起知徐州,改知德安府。后为浙东安抚司参谋官,提举崇道观。绍兴二十六年卒,年六十九。《宋史翼》有传。伸少有文名,擅书法,得祖襄笔意。工词,与向子諲同官彭城漕属,屡有酬赠。有《友古居士词》一卷。 存词175首。 蔡伸的作品>>

猜您喜欢

虞美人·红尘匹马长安道

蔡伸

红尘匹马长安道。hóng chén pǐ mǎ zhǎng ān dào。
人与花俱老。rén yǔ huā jù lǎo。
缓垂鞭袖过平康。huǎn chuí biān xiù guò píng kāng。
散尽高阳、零落少年场。sàn jǐn gāo yáng líng luò shǎo nián chǎng。
朱弦重理相思调。zhū xián zhòng lǐ xiāng sī diào。
无奈知音少。wú nài zhī yīn shǎo。
十年如梦尽堪伤。shí nián rú mèng jǐn kān shāng。
乐事如今、回首做凄凉。lè shì rú jīn huí shǒu zuò qī liáng。

卜算子

蔡伸

春事付莺花,曾是莺花主。chūn shì fù yīng huā,céng shì yīng huā zhǔ。
醉拍春衫金缕衣,只向花间住。zuì pāi chūn shān jīn lǚ yī,zhǐ xiàng huā jiān zhù。
密意君听取。mì yì jūn tīng qǔ。
莫逐风来去。mò zhú fēng lái qù。
若是真心待于飞,云里千条路。ruò shì zhēn xīn dài yú fēi,yún lǐ qiān tiáo lù。

忆王孙

蔡伸

凉生冰簟怯衣单。liáng shēng bīng diàn qiè yī dān。
明月楼高空画栏。míng yuè lóu gāo kōng huà lán。
满院啼螀人未眠。mǎn yuàn tí jiāng rén wèi mián。
掩重关。yǎn zhòng guān。
乌鹊南飞风露寒。wū què nán fēi fēng lù hán。
123«3456789