古诗词

五月五日蜀州放解榜第一人杨鉴具庆下孤生怆然有感

陆游

甲午五月之庚寅,渊鱼跃起三江津。jiǎ wǔ wǔ yuè zhī gēng yín,yuān yú yuè qǐ sān jiāng jīn。
震雷霔雨夜达晨,我知决定非凡鳞。zhèn léi zhù yǔ yè dá chén,wǒ zhī jué dìng fēi fán lín。
人生富贵不逮亲,万钟五鼎空酸辛。rén shēng fù guì bù dǎi qīn,wàn zhōng wǔ dǐng kōng suān xīn。
少年得禄羞常珍,调节滋味躬爨薪。shǎo nián dé lù xiū cháng zhēn,diào jié zī wèi gōng cuàn xīn。
彻食奉盥授帨巾,此乐岂复论贱贫。chè shí fèng guàn shòu shuì jīn,cǐ lè qǐ fù lùn jiàn pín。
嗟我不孝负鬼神,俯仰二纪悲如新。jiē wǒ bù xiào fù guǐ shén,fǔ yǎng èr jì bēi rú xīn。
仕宦空饱息与嫔,左右供养无复辰。shì huàn kōng bǎo xī yǔ pín,zuǒ yòu gōng yǎng wú fù chén。
子行射策对枫宸,彩衣楚楚映华绅。zi xíng shè cè duì fēng chén,cǎi yī chǔ chǔ yìng huá shēn。
溯江亟归娱老人,切勿着意长安春。sù jiāng jí guī yú lǎo rén,qiè wù zhe yì zhǎng ān chūn。
陆游

陆游

陆游(1125—1210),字务观,号放翁。汉族,越州山阴(今浙江绍兴)人,南宋著名诗人。少时受家庭爱国思想熏陶,高宗时应礼部试,为秦桧所黜。孝宗时赐进士出身。中年入蜀,投身军旅生活,官至宝章阁待制。晚年退居家乡。创作诗歌今存九千多首,内容极为丰富。著有《剑南诗稿》、《渭南文集》、《南唐书》、《老学庵笔记》等。 陆游的作品>>

猜您喜欢

稽山道中二首

陆游

文章事业初何有,钟鼎山林本自同。wén zhāng shì yè chū hé yǒu,zhōng dǐng shān lín běn zì tóng。
昨暮钓鱼天镜北,今朝采药石帆东。zuó mù diào yú tiān jìng běi,jīn cháo cǎi yào shí fān dōng。

稽山道中二首

陆游

禹陵草木初沾露,谢墅人家已闭门。yǔ líng cǎo mù chū zhān lù,xiè shù rén jiā yǐ bì mén。
八十年间几来往,痴顽不料至今存。bā shí nián jiān jǐ lái wǎng,chī wán bù liào zhì jīn cún。

读近人诗

陆游

琢雕自是文章病,奇险尤伤气骨多。zuó diāo zì shì wén zhāng bìng,qí xiǎn yóu shāng qì gǔ duō。
君看大羹玄酒味,蟹螯蛤柱岂同科。jūn kàn dà gēng xuán jiǔ wèi,xiè áo há zhù qǐ tóng kē。

琴剑

陆游

流尘冉冉琴谁鼓,渍血斑斑剑不磨。liú chén rǎn rǎn qín shuí gǔ,zì xuè bān bān jiàn bù mó。
俱是人间感怀事,岂无壮士为悲歌。jù shì rén jiān gǎn huái shì,qǐ wú zhuàng shì wèi bēi gē。

戏题

陆游

莫轻凡骨未飞腾,要胜人间粥饭僧。mò qīng fán gǔ wèi fēi téng,yào shèng rén jiān zhōu fàn sēng。
山路近行犹百里,酒杯一举必三升。shān lù jìn xíng yóu bǎi lǐ,jiǔ bēi yī jǔ bì sān shēng。

溪上小雨

陆游

我是人间自在人,江湖处处可垂纶。wǒ shì rén jiān zì zài rén,jiāng hú chù chù kě chuí lún。
扫空紫陌红尘梦,收得烟蓑雨笠身。sǎo kōng zǐ mò hóng chén mèng,shōu dé yān suō yǔ lì shēn。

阿通自闽中归甫九岁颇有老成之风作此诗示之

陆游

通子还家已九龄,从师衿佩两青青。tōng zi hái jiā yǐ jiǔ líng,cóng shī jīn pèi liǎng qīng qīng。
长成勉作功名计,勿学衰翁老一经。zhǎng chéng miǎn zuò gōng míng jì,wù xué shuāi wēng lǎo yī jīng。

邻人送菰菜

陆游

张苍饮乳元难学,绮季餐芝未免饥。zhāng cāng yǐn rǔ yuán nán xué,qǐ jì cān zhī wèi miǎn jī。
稻饭似珠菰似玉,老农此味有谁知。dào fàn shì zhū gū shì yù,lǎo nóng cǐ wèi yǒu shuí zhī。

法云寺上座求诗

陆游

老人痴钝避嫌猜,终日柴门闭不开。lǎo rén chī dùn bì xián cāi,zhōng rì chái mén bì bù kāi。
堪笑山僧能好事,乞碑才去觅诗来。kān xiào shān sēng néng hǎo shì,qǐ bēi cái qù mì shī lái。

詹仲信出示卜居诗佳甚作二绝句谢之

陆游

十里相望亦未遥,何由频得慰无聊。shí lǐ xiāng wàng yì wèi yáo,hé yóu pín dé wèi wú liáo。
老来万事慵开眼,独喜诗盟不寂寥。lǎo lái wàn shì yōng kāi yǎn,dú xǐ shī méng bù jì liáo。

詹仲信出示卜居诗佳甚作二绝句谢之

陆游

年来阻阔动经时,忽见新篇乃尔奇。nián lái zǔ kuò dòng jīng shí,hū jiàn xīn piān nǎi ěr qí。
安得齐纨剪团扇,为君小草卜居诗。ān dé qí wán jiǎn tuán shàn,wèi jūn xiǎo cǎo bo jū shī。

村舍七首

陆游

无怀葛天古遗民,种畬归来束涧薪。wú huái gé tiān gǔ yí mín,zhǒng shē guī lái shù jiàn xīn。
亭长闻名不识面,岂知明府是何人。tíng zhǎng wén míng bù shí miàn,qǐ zhī míng fǔ shì hé rén。

村舍七首

陆游

鸡鸣犬吠相闻地,穴处巢居上古风。jī míng quǎn fèi xiāng wén dì,xué chù cháo jū shàng gǔ fēng。
饱饭不为明日虑,酣歌便过百年中。bǎo fàn bù wèi míng rì lǜ,hān gē biàn guò bǎi nián zhōng。

村舍七首

陆游

露草乾时儿牧羊,朝日出时女采桑。lù cǎo qián shí ér mù yáng,cháo rì chū shí nǚ cǎi sāng。
一床絮被千万足,不解城中有许忙。yī chuáng xù bèi qiān wàn zú,bù jiě chéng zhōng yǒu xǔ máng。

村舍七首

陆游

山高正对烧畬火,溪近时闻戽水声。shān gāo zhèng duì shāo shē huǒ,xī jìn shí wén hù shuǐ shēng。
破屋已斜犹可住,老牛虽瘠尚能耕。pò wū yǐ xié yóu kě zhù,lǎo niú suī jí shàng néng gēng。