古诗词

次韵和杨伯子主簿见赠

陆游

斋戒叩头笺天公,幸矣使我为枯蓬。zhāi jiè kòu tóu jiān tiān gōng,xìng yǐ shǐ wǒ wèi kū péng。
枯蓬于世百无用,始得旷快乘秋风。kū péng yú shì bǎi wú yòng,shǐ dé kuàng kuài chéng qiū fēng。
此生安往失贫贱,白发萧萧对黄卷。cǐ shēng ān wǎng shī pín jiàn,bái fā xiāo xiāo duì huáng juǎn。
今人虽邻有不觌,古人却向书中见。jīn rén suī lín yǒu bù dí,gǔ rén què xiàng shū zhōng jiàn。
猿啼月落青山空,旧隐梦寂思东蒙。yuán tí yuè luò qīng shān kōng,jiù yǐn mèng jì sī dōng méng。
不愿峨冠赤墀下,且可短剑红尘中。bù yuàn é guān chì chí xià,qiě kě duǎn jiàn hóng chén zhōng。
终年无人问良苦,眼望青天惟自许。zhōng nián wú rén wèn liáng kǔ,yǎn wàng qīng tiān wéi zì xǔ。
可怜对酒不敢豪,它日空浇坟上土。kě lián duì jiǔ bù gǎn háo,tā rì kōng jiāo fén shàng tǔ。
文章最忌百家衣,火龙黼黻世不知。wén zhāng zuì jì bǎi jiā yī,huǒ lóng fǔ fú shì bù zhī。
谁能养气塞天地,吐出自足成虹蜺。shuí néng yǎng qì sāi tiān dì,tǔ chū zì zú chéng hóng ní。
渡江诸贤骨已朽,老夫亦将正邱首。dù jiāng zhū xián gǔ yǐ xiǔ,lǎo fū yì jiāng zhèng qiū shǒu。
杜郎苦瘦帽擪耳,程子久贫衣露肘。dù láng kǔ shòu mào yè ěr,chéng zi jiǔ pín yī lù zhǒu。
君复作意寻齐盟,岂知衰懦畏后生。jūn fù zuò yì xún qí méng,qǐ zhī shuāi nuò wèi hòu shēng。
大篇一读我起立,喜君得法从家庭。dà piān yī dú wǒ qǐ lì,xǐ jūn dé fǎ cóng jiā tíng。
鲲鹏自有天池著,谁谓太狂须束缚。kūn péng zì yǒu tiān chí zhù,shuí wèi tài kuáng xū shù fù。
大机大用君已传,那遣老夫安注脚。dà jī dà yòng jūn yǐ chuán,nà qiǎn lǎo fū ān zhù jiǎo。
陆游

陆游

陆游(1125—1210),字务观,号放翁。汉族,越州山阴(今浙江绍兴)人,南宋著名诗人。少时受家庭爱国思想熏陶,高宗时应礼部试,为秦桧所黜。孝宗时赐进士出身。中年入蜀,投身军旅生活,官至宝章阁待制。晚年退居家乡。创作诗歌今存九千多首,内容极为丰富。著有《剑南诗稿》、《渭南文集》、《南唐书》、《老学庵笔记》等。 陆游的作品>>

猜您喜欢

四月二十八日作又行遍人间病不禁

陆游

四月欲尽五月初,九十未及八十余。sì yuè yù jǐn wǔ yuè chū,jiǔ shí wèi jí bā shí yú。
开口何曾谈世事,收身且复爱吾庐。kāi kǒu hé céng tán shì shì,shōu shēn qiě fù ài wú lú。

春夏之交衰病相仍过芒种始健戏作

陆游

药里关心百不知,可怜笔砚锁蛛丝。yào lǐ guān xīn bǎi bù zhī,kě lián bǐ yàn suǒ zhū sī。
倒壶犹有暮春酒,开卷遂无初夏诗。dào hú yóu yǒu mù chūn jiǔ,kāi juǎn suì wú chū xià shī。
户外逢人惊隔阔,灯前顾影叹支离。hù wài féng rén jīng gé kuò,dēng qián gù yǐng tàn zhī lí。
痴顽未伏常愁卧,鼓缶长谣乐圣时。chī wán wèi fú cháng chóu wò,gǔ fǒu zhǎng yáo lè shèng shí。

芒种后经旬无日不雨偶得长句

陆游

芒种初过雨及时,纱厨睡起角巾欹。máng zhǒng chū guò yǔ jí shí,shā chú shuì qǐ jiǎo jīn yī。
痴云不散常遮塔,野水无声自入池。chī yún bù sàn cháng zhē tǎ,yě shuǐ wú shēng zì rù chí。
绿树晚凉鸠语闹,画梁昼寂燕归迟。lǜ shù wǎn liáng jiū yǔ nào,huà liáng zhòu jì yàn guī chí。
闲身自喜浑无事,衣覆熏笼独诵诗。xián shēn zì xǐ hún wú shì,yī fù xūn lóng dú sòng shī。

时雨

陆游

时雨及芒种,四野皆插秧。shí yǔ jí máng zhǒng,sì yě jiē chā yāng。
家家麦饭美,处处菱歌长。jiā jiā mài fàn měi,chù chù líng gē zhǎng。
老我成惰农,永日付竹床。lǎo wǒ chéng duò nóng,yǒng rì fù zhú chuáng。
衰发短不栉,爱此一雨凉。shuāi fā duǎn bù zhì,ài cǐ yī yǔ liáng。
庭木集奇声,架藤发幽香。tíng mù jí qí shēng,jià téng fā yōu xiāng。
莺衣湿不去,劝我持一觞。yīng yī shī bù qù,quàn wǒ chí yī shāng。
即今幸无事,际海皆农桑。jí jīn xìng wú shì,jì hǎi jiē nóng sāng。
野老固不穷,击壤歌虞唐。yě lǎo gù bù qióng,jī rǎng gē yú táng。

苦热

陆游

万瓦鳞鳞若火龙,日车不动汗珠融。wàn wǎ lín lín ruò huǒ lóng,rì chē bù dòng hàn zhū róng。
无因羽翮氛埃外,坐觉蒸炊釜甑中。wú yīn yǔ hé fēn āi wài,zuò jué zhēng chuī fǔ zèng zhōng。
石涧寒泉空有梦,冰壶团扇欲无功。shí jiàn hán quán kōng yǒu mèng,bīng hú tuán shàn yù wú gōng。
余威向晚犹堪畏,浴罢斜阳满野红。yú wēi xiàng wǎn yóu kān wèi,yù bà xié yáng mǎn yě hóng。

秋分后顿凄冷有感

陆游

今年秋气早,木落不待黄。jīn nián qiū qì zǎo,mù luò bù dài huáng。
蟋蟀当在宇,遽已近我床。xī shuài dāng zài yǔ,jù yǐ jìn wǒ chuáng。
况我老当逝,且复小彷徉。kuàng wǒ lǎo dāng shì,qiě fù xiǎo páng yáng。
岂无一樽酒,亦有书在傍。qǐ wú yī zūn jiǔ,yì yǒu shū zài bàng。
饮酒读古书,慨然想黄唐。yǐn jiǔ dú gǔ shū,kǎi rán xiǎng huáng táng。
耄矣狂未除,谁能药膏肓。mào yǐ kuáng wèi chú,shuí néng yào gāo huāng。

立冬日作

陆游

室小才容膝,墙低仅及肩。shì xiǎo cái róng xī,qiáng dī jǐn jí jiān。
方过授衣月,又遇始裘天。fāng guò shòu yī yuè,yòu yù shǐ qiú tiān。
寸积篝炉炭,铢称布被绵。cùn jī gōu lú tàn,zhū chēng bù bèi mián。
平生师陋巷,随处一欣然。píng shēng shī lòu xiàng,suí chù yī xīn rán。

大寒出江陵西门

陆游

平明羸马出西门,淡日寒云久吐吞。píng míng léi mǎ chū xī mén,dàn rì hán yún jiǔ tǔ tūn。
醉面冲风惊易醒,重裘藏手取微温。zuì miàn chōng fēng jīng yì xǐng,zhòng qiú cáng shǒu qǔ wēi wēn。
纷纷狐兔投深莽,点点牛羊散远村。fēn fēn hú tù tóu shēn mǎng,diǎn diǎn niú yáng sàn yuǎn cūn。
不为山川多感慨,岁穷游子自消魂。bù wèi shān chuān duō gǎn kǎi,suì qióng yóu zi zì xiāo hún。

大寒

陆游

大寒雪未消,闭户不能出,dà hán xuě wèi xiāo,bì hù bù néng chū,
可怜切云冠,局此容膝室。kě lián qiè yún guān,jú cǐ róng xī shì。
吾车适已悬,吾驭久罢叱,wú chē shì yǐ xuán,wú yù jiǔ bà chì,
拂麈取一编,相对辄终日。fú zhǔ qǔ yī biān,xiāng duì zhé zhōng rì。
亡羊戒多岐,学道当致一,wáng yáng jiè duō qí,xué dào dāng zhì yī,
信能宗阙里,百氏端可黜。xìn néng zōng quē lǐ,bǎi shì duān kě chù。
为山傥勿休,会见高崒嵂。wèi shān tǎng wù xiū,huì jiàn gāo zú lǜ。
颓龄虽已迫,孺子有美质。tuí líng suī yǐ pò,rú zi yǒu měi zhì。

示福孙井示喜曾

陆游

北商久不通,犁枣罕登盘;běi shāng jiǔ bù tōng,lí zǎo hǎn dēng pán;
山舍惟有橘,琐细如弹丸,shān shě wéi yǒu jú,suǒ xì rú dàn wán,
此外则柿栗,收拾猿鸟残。cǐ wài zé shì lì,shōu shí yuán niǎo cán。
虽无庞翁话,儿孙亦团栾。suī wú páng wēng huà,ér sūn yì tuán luán。
今岁雨雪晚,岁莫始大寒,jīn suì yǔ xuě wǎn,suì mò shǐ dà hán,
二稚乃可怜,不诉衣襦单。èr zhì nǎi kě lián,bù sù yī rú dān。
地炉有微火,诵书到更阑。dì lú yǒu wēi huǒ,sòng shū dào gèng lán。
我老多感慨,赖汝差自宽。wǒ lǎo duō gǎn kǎi,lài rǔ chà zì kuān。

乙卯重五诗

陆游

重五山村好,榴花忽已繁。zhòng wǔ shān cūn hǎo,liú huā hū yǐ fán。
粽包分两髻,艾束著危冠。zòng bāo fēn liǎng jì,ài shù zhù wēi guān。
旧俗方储药,羸躯亦点丹。jiù sú fāng chǔ yào,léi qū yì diǎn dān。
日斜吾事毕,一笑向杯盘。rì xié wú shì bì,yī xiào xiàng bēi pán。

冬夜读书示子聿

陆游

古人学问无遗力,少壮工夫老始成。gǔ rén xué wèn wú yí lì,shǎo zhuàng gōng fū lǎo shǐ chéng。
纸上得来终觉浅,绝知此事要躬行。zhǐ shàng dé lái zhōng jué qiǎn,jué zhī cǐ shì yào gōng xíng。

村居书喜

陆游

红桥梅市晓山横,白塔樊江春水生。hóng qiáo méi shì xiǎo shān héng,bái tǎ fán jiāng chūn shuǐ shēng。
花气袭人知骤暖,鹊声穿树喜新晴。huā qì xí rén zhī zhòu nuǎn,què shēng chuān shù xǐ xīn qíng。
坊场酒贱贫犹醉,原野泥深老亦耕。fāng chǎng jiǔ jiàn pín yóu zuì,yuán yě ní shēn lǎo yì gēng。
最喜先期官赋足,经年无吏叩柴荆。zuì xǐ xiān qī guān fù zú,jīng nián wú lì kòu chái jīng。

金错刀行

陆游

黄金错刀白玉装,夜穿窗扉出光芒。huáng jīn cuò dāo bái yù zhuāng,yè chuān chuāng fēi chū guāng máng。
丈夫五十功未立,提刀独立顾八荒。zhàng fū wǔ shí gōng wèi lì,tí dāo dú lì gù bā huāng。
京华结交尽奇士,意气相期共生死。jīng huá jié jiāo jǐn qí shì,yì qì xiāng qī gòng shēng sǐ。
千年史策耻无名,一片丹心报天子。qiān nián shǐ cè chǐ wú míng,yī piàn dān xīn bào tiān zi。
尔来从军天汉滨,南山晓雪玉嶙峋。ěr lái cóng jūn tiān hàn bīn,nán shān xiǎo xuě yù lín xún。
呜呼!楚虽三户能亡秦,岂有堂堂中国空无人?wū hū!chǔ suī sān hù néng wáng qín,qǐ yǒu táng táng zhōng guó kōng wú rén?

宝剑吟

陆游

幽人枕宝剑,殷殷夜有声。yōu rén zhěn bǎo jiàn,yīn yīn yè yǒu shēng。
人言剑化龙,直恐兴风霆。rén yán jiàn huà lóng,zhí kǒng xīng fēng tíng。
不然愤狂虏,慨然思遐征。bù rán fèn kuáng lǔ,kǎi rán sī xiá zhēng。
取酒起酹剑,至宝当潜形。qǔ jiǔ qǐ lèi jiàn,zhì bǎo dāng qián xíng。
岂无知君者,时来自施行。qǐ wú zhī jūn zhě,shí lái zì shī xíng。
一匣有馀地,胡为鸣不平。yī xiá yǒu yú dì,hú wèi míng bù píng。