古诗词

中夜睡觉两目每有光如初日历历照物晁文元公自谓养生之验予则偶然耳感而有作

陆游

人情所愿欲,莫若贵与富。rén qíng suǒ yuàn yù,mò ruò guì yǔ fù。
是皆有命焉,非力可成就。shì jiē yǒu mìng yān,fēi lì kě chéng jiù。
予昔未有闻,无与发其覆。yǔ xī wèi yǒu wén,wú yǔ fā qí fù。
趑趄强干禄,时命适大谬。zī jū qiáng gàn lù,shí mìng shì dà miù。
方行蛇当道,未至獒已嗾。fāng xíng shé dāng dào,wèi zhì áo yǐ sǒu。
适燕乃南辕,之楚顾北首。shì yàn nǎi nán yuán,zhī chǔ gù běi shǒu。
风波起平地,两耳厌嘲诟。fēng bō qǐ píng dì,liǎng ěr yàn cháo gòu。
陇蜀万里馀,数遍道傍堠。lǒng shǔ wàn lǐ yú,shù biàn dào bàng hòu。
六十归为郎,数月草章奏。liù shí guī wèi láng,shù yuè cǎo zhāng zòu。
夫岂或使之,击去惟恐后。fū qǐ huò shǐ zhī,jī qù wéi kǒng hòu。
嗟彼亦何心,喜愠出邂逅。jiē bǐ yì hé xīn,xǐ yùn chū xiè hòu。
还山惟自讼,衡茅屏幽陋。hái shān wéi zì sòng,héng máo píng yōu lòu。
乘除得少健,上下历岩岫。chéng chú dé shǎo jiàn,shàng xià lì yán xiù。
得饱岂复择,百口同饭糗。dé bǎo qǐ fù zé,bǎi kǒu tóng fàn qiǔ。
寒龟久犹息,野鹤老益瘦。hán guī jiǔ yóu xī,yě hè lǎo yì shòu。
又如已放马,宁当梦华厩。yòu rú yǐ fàng mǎ,níng dāng mèng huá jiù。
造物念途穷,畀以樗栎寿。zào wù niàn tú qióng,bì yǐ chū lì shòu。
虽无熊鸟术,坐空阴阳寇。suī wú xióng niǎo shù,zuò kōng yīn yáng kòu。
两眦若有光,夜视如正昼。liǎng zì ruò yǒu guāng,yè shì rú zhèng zhòu。
物生禀定数,此语闻自旧。wù shēng bǐng dìng shù,cǐ yǔ wén zì jiù。
置冰鸟覆翼,弃野於菟谷。zhì bīng niǎo fù yì,qì yě yú tú gǔ。
偶然当后死,鬼录自遗漏。ǒu rán dāng hòu sǐ,guǐ lù zì yí lòu。
山陂粟屡收,池水麻可沤。shān bēi sù lǚ shōu,chí shuǐ má kě ōu。
邻父相欢娱,席地醉醇酎。lín fù xiāng huān yú,xí dì zuì chún zhòu。
陆游

陆游

陆游(1125—1210),字务观,号放翁。汉族,越州山阴(今浙江绍兴)人,南宋著名诗人。少时受家庭爱国思想熏陶,高宗时应礼部试,为秦桧所黜。孝宗时赐进士出身。中年入蜀,投身军旅生活,官至宝章阁待制。晚年退居家乡。创作诗歌今存九千多首,内容极为丰富。著有《剑南诗稿》、《渭南文集》、《南唐书》、《老学庵笔记》等。 陆游的作品>>

猜您喜欢

巴东令廨白云亭

陆游

寇公壮岁落巴蛮,得意孤亭缥缈间。kòu gōng zhuàng suì luò bā mán,dé yì gū tíng piāo miǎo jiān。
常倚曲阑贪看水,不安四壁怕遮山。cháng yǐ qū lán tān kàn shuǐ,bù ān sì bì pà zhē shān。
遗民虽尽犹能说,老令初来亦爱闲。yí mín suī jǐn yóu néng shuō,lǎo lìng chū lái yì ài xián。
正使官清贫至骨,未妨留客听潺潺。zhèng shǐ guān qīng pín zhì gǔ,wèi fáng liú kè tīng chán chán。

谒巫山庙两庑碑版甚众皆言神佐禹开峡之功而诋宋玉高唐赋之妄予亦赋诗一首

陆游

真人翳凤驾蛟龙,一念何曾与世同。zhēn rén yì fèng jià jiāo lóng,yī niàn hé céng yǔ shì tóng。
不为行云求弭谤,那因治水欲论功。bù wèi xíng yún qiú mǐ bàng,nà yīn zhì shuǐ yù lùn gōng。
翱翔想见虚无里,毁誉谁知溷浊中。áo xiáng xiǎng jiàn xū wú lǐ,huǐ yù shuí zhī hùn zhuó zhōng。
读尽旧碑成绝倒,书生惟惯谄王公。dú jǐn jiù bēi chéng jué dào,shū shēng wéi guàn chǎn wáng gōng。

闻猿

陆游

瘦尽腰围不为诗,良辰流落自成衰。shòu jǐn yāo wéi bù wèi shī,liáng chén liú luò zì chéng shuāi。
也知客里偏多感,谁料天涯有许悲。yě zhī kè lǐ piān duō gǎn,shuí liào tiān yá yǒu xǔ bēi。
汉塞角残人不寐,渭城歌罢客将离。hàn sāi jiǎo cán rén bù mèi,wèi chéng gē bà kè jiāng lí。
故应未抵闻猿恨,况是巫山庙里时。gù yīng wèi dǐ wén yuán hèn,kuàng shì wū shān miào lǐ shí。

登江楼

陆游

已过瞿唐更少留,小船聊系古夔州。yǐ guò qú táng gèng shǎo liú,xiǎo chuán liáo xì gǔ kuí zhōu。
簿书未破三年梦,杖履先寻百尺楼。bù shū wèi pò sān nián mèng,zhàng lǚ xiān xún bǎi chǐ lóu。
日暮雪云迷峡口,岁穷畬火照关头。rì mù xuě yún mí xiá kǒu,suì qióng shē huǒ zhào guān tóu。
野人不解微官缚,尊酒应来此散愁。yě rén bù jiě wēi guān fù,zūn jiǔ yīng lái cǐ sàn chóu。

雪晴

陆游

腊尽春生白帝城,俸钱虽薄胜躬耕。là jǐn chūn shēng bái dì chéng,fèng qián suī báo shèng gōng gēng。
眼前但恨亲朋少,身外元知得丧轻。yǎn qián dàn hèn qīn péng shǎo,shēn wài yuán zhī dé sàng qīng。
日映满窗松竹影,雪消并舍鸟乌声。rì yìng mǎn chuāng sōng zhú yǐng,xuě xiāo bìng shě niǎo wū shēng。
老来莫道风情减,忆向烟芜信马行。lǎo lái mò dào fēng qíng jiǎn,yì xiàng yān wú xìn mǎ xíng。

玉笈斋书事二首

陆游

莫笑新霜点鬓须,老来却得少工夫。mò xiào xīn shuāng diǎn bìn xū,lǎo lái què dé shǎo gōng fū。
晨占上古连山易,夜对西真五岳图。chén zhàn shàng gǔ lián shān yì,yè duì xī zhēn wǔ yuè tú。
叔夜曾闻高士啸,孔宾岂待异人呼。shū yè céng wén gāo shì xiào,kǒng bīn qǐ dài yì rén hū。
眉间喜色谁知得,今日新添火四铢。méi jiān xǐ sè shuí zhī dé,jīn rì xīn tiān huǒ sì zhū。

玉笈斋书事二首

陆游

雪霁茆堂钟磬清,晨斋枸杞一杯羹。xuě jì máo táng zhōng qìng qīng,chén zhāi gǒu qǐ yī bēi gēng。
隐书不厌千回读,大药何时九转成。yǐn shū bù yàn qiān huí dú,dà yào hé shí jiǔ zhuǎn chéng。
孤坐月魂寒彻骨,安眠龟息浩无声。gū zuò yuè hún hán chè gǔ,ān mián guī xī hào wú shēng。
剩分松屑为山信,明日青城有使行。shèng fēn sōng xiè wèi shān xìn,míng rì qīng chéng yǒu shǐ xíng。

山寺

陆游

篮舆送客过江村,小寺无人半掩门。lán yú sòng kè guò jiāng cūn,xiǎo sì wú rén bàn yǎn mén。
古佛负墙尘漠漠,孤灯照殿雨昏昏。gǔ fú fù qiáng chén mò mò,gū dēng zhào diàn yǔ hūn hūn。
喜投禅榻聊寻梦,懒为啼猿更断魂。xǐ tóu chán tà liáo xún mèng,lǎn wèi tí yuán gèng duàn hún。
要识人间盛衰理,岸沙君看去年痕。yào shí rén jiān shèng shuāi lǐ,àn shā jūn kàn qù nián hén。

寒食

陆游

峡云烘日欲成霞,瀼水生纹浅见沙。xiá yún hōng rì yù chéng xiá,ráng shuǐ shēng wén qiǎn jiàn shā。
又向蛮方作寒食,强持卮酒对梨花。yòu xiàng mán fāng zuò hán shí,qiáng chí zhī jiǔ duì lí huā。
身如巢燕年年客,心羡游僧处处家。shēn rú cháo yàn nián nián kè,xīn xiàn yóu sēng chù chù jiā。
赖有春风能领略,一生相伴遍天涯。lài yǒu chūn fēng néng lǐng lüè,yī shēng xiāng bàn biàn tiān yá。

晚晴书事呈同舍

陆游

鱼复城边夕照红,物华偏解恼衰翁。yú fù chéng biān xī zhào hóng,wù huá piān jiě nǎo shuāi wēng。
巴莺有恨啼芳树,野水无情入故宫。bā yīng yǒu hèn tí fāng shù,yě shuǐ wú qíng rù gù gōng。
许国渐疏悲壮志,读书多忘愧新功。xǔ guó jiàn shū bēi zhuàng zhì,dú shū duō wàng kuì xīn gōng。
因君共语增惆怅,京洛交游欲半空。yīn jūn gòng yǔ zēng chóu chàng,jīng luò jiāo yóu yù bàn kōng。

乡中每以寒食立夏之间省坟客夔适逢此时悽然感怀二首

陆游

松阴系马启朱扉,粔籹青红正此时。sōng yīn xì mǎ qǐ zhū fēi,jù nǚ qīng hóng zhèng cǐ shí。
守墓万家犹有日,及亲三釜永无期。shǒu mù wàn jiā yóu yǒu rì,jí qīn sān fǔ yǒng wú qī。
诗成谩写天涯感,泪尽何由地下知。shī chéng mán xiě tiān yá gǎn,lèi jǐn hé yóu dì xià zhī。
富贵贱贫俱有恨,此生长废蓼莪诗。fù guì jiàn pín jù yǒu hèn,cǐ shēng zhǎng fèi liǎo é shī。

乡中每以寒食立夏之间省坟客夔适逢此时悽然感怀二首

陆游

手持绿酒酹苍苔,今岁何由疋马来。shǒu chí lǜ jiǔ lèi cāng tái,jīn suì hé yóu pǐ mǎ lái。
清泪不随春雨断,孤吟欲和暮猿哀。qīng lèi bù suí chūn yǔ duàn,gū yín yù hé mù yuán āi。
皂貂破弊归心切,白发凄凉老境催。zào diāo pò bì guī xīn qiè,bái fā qī liáng lǎo jìng cuī。
誓墓只思长不出,松门日日手亲开。shì mù zhǐ sī zhǎng bù chū,sōng mén rì rì shǒu qīn kāi。

试院春晚

陆游

病思萧条掩绿樽,闲坊寂历锁朱门。bìng sī xiāo tiáo yǎn lǜ zūn,xián fāng jì lì suǒ zhū mén。
故人别久难寻梦,远客愁多易断魂。gù rén bié jiǔ nán xún mèng,yuǎn kè chóu duō yì duàn hún。
漫漫晚花吹瀼岸,离离春草上宫垣。màn màn wǎn huā chuī ráng àn,lí lí chūn cǎo shàng gōng yuán。
此生飘泊何时已,家在山阴水际村。cǐ shēng piāo pō hé shí yǐ,jiā zài shān yīn shuǐ jì cūn。

自咏

陆游

朝衣无色如霜叶,将奈云安别驾何。cháo yī wú sè rú shuāng yè,jiāng nài yún ān bié jià hé。
钟鼎山林俱不遂,声名官职两无多。zhōng dǐng shān lín jù bù suì,shēng míng guān zhí liǎng wú duō。
低昂未免闻鸡舞,慷慨犹能击筑歌。dī áng wèi miǎn wén jī wǔ,kāng kǎi yóu néng jī zhù gē。
头白伴人书纸尾,只思归去弄烟波。tóu bái bàn rén shū zhǐ wěi,zhǐ sī guī qù nòng yān bō。

初夏怀故山

陆游

镜湖四月正清和,白塔红桥小艇过。jìng hú sì yuè zhèng qīng hé,bái tǎ hóng qiáo xiǎo tǐng guò。
梅雨晴时插秧鼓,蘋风生处采菱歌。méi yǔ qíng shí chā yāng gǔ,píng fēng shēng chù cǎi líng gē。
沉迷簿领吟哦少,淹泊蛮荒感慨多。chén mí bù lǐng yín ó shǎo,yān pō mán huāng gǎn kǎi duō。
谁谓吾庐六千里,眼中历历见渔蓑。shuí wèi wú lú liù qiān lǐ,yǎn zhōng lì lì jiàn yú suō。