古诗词

时鸟

陆游

日出鸣布谷,月落鸣子规。rì chū míng bù gǔ,yuè luò míng zi guī。
一气之所感,彼亦不自知。yī qì zhī suǒ gǎn,bǐ yì bù zì zhī。
架犁最晚至,适当农事时。jià lí zuì wǎn zhì,shì dāng nóng shì shí。
丁壮戴星出,力作孰敢迟。dīng zhuàng dài xīng chū,lì zuò shú gǎn chí。
鸣者既有警,闻者得以思。míng zhě jì yǒu jǐng,wén zhě dé yǐ sī。
乃知失时辈,强聒终何为。nǎi zhī shī shí bèi,qiáng guā zhōng hé wèi。
百舌亦能言,今默乃其宜。bǎi shé yì néng yán,jīn mò nǎi qí yí。
我作时鸟篇,用继豳人诗。wǒ zuò shí niǎo piān,yòng jì bīn rén shī。
陆游

陆游

陆游(1125—1210),字务观,号放翁。汉族,越州山阴(今浙江绍兴)人,南宋著名诗人。少时受家庭爱国思想熏陶,高宗时应礼部试,为秦桧所黜。孝宗时赐进士出身。中年入蜀,投身军旅生活,官至宝章阁待制。晚年退居家乡。创作诗歌今存九千多首,内容极为丰富。著有《剑南诗稿》、《渭南文集》、《南唐书》、《老学庵笔记》等。 陆游的作品>>

猜您喜欢

即事六首

陆游

高人鬻骆放柳枝,豪士骏马换蛾眉。gāo rén yù luò fàng liǔ zhī,háo shì jùn mǎ huàn é méi。
人间解事谁如我,小蹇山童自谓宜。rén jiān jiě shì shuí rú wǒ,xiǎo jiǎn shān tóng zì wèi yí。

戍兵有新婚之明日遂行者予闻而悲之为作绝句二首

陆游

送女匆匆不择日,彩绕羊身花照席。sòng nǚ cōng cōng bù zé rì,cǎi rào yáng shēn huā zhào xí。
暮婚晨别已可悲,犹胜空房未相识。mù hūn chén bié yǐ kě bēi,yóu shèng kōng fáng wèi xiāng shí。

戍兵有新婚之明日遂行者予闻而悲之为作绝句二首

陆游

夜静孤村闻笛声,溪头月落欲三更。yè jìng gū cūn wén dí shēng,xī tóu yuè luò yù sān gèng。
不须吹彻阳关曲,中有征人万里情。bù xū chuī chè yáng guān qū,zhōng yǒu zhēng rén wàn lǐ qíng。

梦中作

陆游

野鹤翩仙啄粒微,碧桃缥缈着花稀。yě hè piān xiān zhuó lì wēi,bì táo piāo miǎo zhe huā xī。
海山又见春风到,丹灶苔封人未归。hǎi shān yòu jiàn chūn fēng dào,dān zào tái fēng rén wèi guī。

立春前七日闻有预作春盘邀客者戏作

陆游

蓼芽蔬甲簇青红,盘箸纷纷笑语中。liǎo yá shū jiǎ cù qīng hóng,pán zhù fēn fēn xiào yǔ zhōng。
一饼不分空恨望,暮年知有几春风。yī bǐng bù fēn kōng hèn wàng,mù nián zhī yǒu jǐ chūn fēng。

春前六日作

陆游

夜枕梦回春雨声,晓窗日出春鸟鸣。yè zhěn mèng huí chūn yǔ shēng,xiǎo chuāng rì chū chūn niǎo míng。
典衣沽酒莫辞醉,自有梅花为解酲。diǎn yī gū jiǔ mò cí zuì,zì yǒu méi huā wèi jiě chéng。

小园春思二首

陆游

小轩愁入丁香结,幽径春生豆蔻梢。xiǎo xuān chóu rù dīng xiāng jié,yōu jìng chūn shēng dòu kòu shāo。
若论此时吟思苦,纵磨铁砚也成凹。ruò lùn cǐ shí yín sī kǔ,zòng mó tiě yàn yě chéng āo。

小园春思二首

陆游

重台谖草初离土,百叶缃梅已满枝。zhòng tái xuān cǎo chū lí tǔ,bǎi yè xiāng méi yǐ mǎn zhī。
莫道山家杀风景,也能醉倒向东篱。mò dào shān jiā shā fēng jǐng,yě néng zuì dào xiàng dōng lí。

今年开岁三日上元三夕立春人日皆大晴

陆游

今岁晴和历岁无,江城歌舞溢通衢。jīn suì qíng hé lì suì wú,jiāng chéng gē wǔ yì tōng qú。
天心只向人心卜,不用殷勤问紫姑。tiān xīn zhǐ xiàng rén xīn bo,bù yòng yīn qín wèn zǐ gū。

陆游

春来无处不春风,偏在湖桥柳色中。chūn lái wú chù bù chūn fēng,piān zài hú qiáo liǔ sè zhōng。
看得浅黄成嫩绿,始知造物有全功。kàn dé qiǎn huáng chéng nèn lǜ,shǐ zhī zào wù yǒu quán gōng。

夜雨

陆游

江边依旧钓舟横,万事何曾有一成。jiāng biān yī jiù diào zhōu héng,wàn shì hé céng yǒu yī chéng。
空忆庐山风雨夜,自吹小灶煮蔓菁。kōng yì lú shān fēng yǔ yè,zì chuī xiǎo zào zhǔ màn jīng。

昼坐

陆游

早春风雨暗江干,羔酒狐裘不敌寒。zǎo chūn fēng yǔ àn jiāng gàn,gāo jiǔ hú qiú bù dí hán。
输与蒲龛深袖手,一炉真火养金丹。shū yǔ pú kān shēn xiù shǒu,yī lú zhēn huǒ yǎng jīn dān。

畜一鸡报晓声清圆而鸣每晚戏书绝句

陆游

鸡鸣平旦未为迟,恰是山房睡觉时。jī míng píng dàn wèi wèi chí,qià shì shān fáng shuì jué shí。
著屐起寻溪上路,野梅犹有未残枝。zhù jī qǐ xún xī shàng lù,yě méi yóu yǒu wèi cán zhī。

行歌

陆游

孤村小市负薪歌,造物其如此老何。gū cūn xiǎo shì fù xīn gē,zào wù qí rú cǐ lǎo hé。
灵药已能驱疾竖,醇醪不用战悲魔。líng yào yǐ néng qū jí shù,chún láo bù yòng zhàn bēi mó。

忆昨三首

陆游

入蜀还吴迹已陈,兰亭道上又逢春。rù shǔ hái wú jì yǐ chén,lán tíng dào shàng yòu féng chūn。
诸君试取吾诗看,何异前身与后身。zhū jūn shì qǔ wú shī kàn,hé yì qián shēn yǔ hòu shēn。