古诗词

衰甚书感

陆游

发残不胜冠,齿堕欲废嚼。fā cán bù shèng guān,chǐ duò yù fèi jué。
譬如亭皋木,秋至叶自落。pì rú tíng gāo mù,qiū zhì yè zì luò。
岂惟形骸变,意气已非昨。qǐ wéi xíng hái biàn,yì qì yǐ fēi zuó。
床隅倚拄杖,壁上挂双屩。chuáng yú yǐ zhǔ zhàng,bì shàng guà shuāng juē。
经旬不出户,薄饭羹藜藿。jīng xún bù chū hù,báo fàn gēng lí huò。
居然远霜露,因得养腰脚。jū rán yuǎn shuāng lù,yīn dé yǎng yāo jiǎo。
年衰固应死,延促未可度。nián shuāi gù yīng sǐ,yán cù wèi kě dù。
人之生实难,寿终固为乐。rén zhī shēng shí nán,shòu zhōng gù wèi lè。
开卷思千载,阅世等六博。kāi juǎn sī qiān zài,yuè shì děng liù bó。
志士有蹈海,儒生亦投阁。zhì shì yǒu dǎo hǎi,rú shēng yì tóu gé。
何如酿浊醪,遇兴时独酌。hé rú niàng zhuó láo,yù xīng shí dú zhuó。
半酣望青天,万事付一噱。bàn hān wàng qīng tiān,wàn shì fù yī jué。
陆游

陆游

陆游(1125—1210),字务观,号放翁。汉族,越州山阴(今浙江绍兴)人,南宋著名诗人。少时受家庭爱国思想熏陶,高宗时应礼部试,为秦桧所黜。孝宗时赐进士出身。中年入蜀,投身军旅生活,官至宝章阁待制。晚年退居家乡。创作诗歌今存九千多首,内容极为丰富。著有《剑南诗稿》、《渭南文集》、《南唐书》、《老学庵笔记》等。 陆游的作品>>

猜您喜欢

文章

陆游

文章如弈棋,分量固有极。wén zhāng rú yì qí,fēn liàng gù yǒu jí。
学不尽其才,识者为太息。xué bù jǐn qí cái,shí zhě wèi tài xī。
古来名世士,亦或堕此域。gǔ lái míng shì shì,yì huò duò cǐ yù。
至今读其文,曷尝不追惜。zhì jīn dú qí wén,hé cháng bù zhuī xī。
士生千载后,夙慕当自力。shì shēng qiān zài hòu,sù mù dāng zì lì。
如其不能然,归哉事耕织。rú qí bù néng rán,guī zāi shì gēng zhī。

夜闻埭东卖酒鼓声哗甚

陆游

乌桕森疏照溪赤,寒鸦翩翻蔽天黑。wū jiù sēn shū zhào xī chì,hán yā piān fān bì tiān hēi。
鲜鲈出网重兼斤,新蟹登盘大盈尺。xiān lú chū wǎng zhòng jiān jīn,xīn xiè dēng pán dà yíng chǐ。
年年此际清霜夜,饭罢读书声满舍。nián nián cǐ jì qīng shuāng yè,fàn bà dú shū shēng mǎn shě。
岂惟父子讲家学,亦有朋侪结经社。qǐ wéi fù zi jiǎng jiā xué,yì yǒu péng chái jié jīng shè。
谁令屠沽聚里中,鼓声终夜聒老翁。shuí lìng tú gū jù lǐ zhōng,gǔ shēng zhōng yè guā lǎo wēng。
呜呼安得寐无聪,不但杜老左耳聋。wū hū ān dé mèi wú cōng,bù dàn dù lǎo zuǒ ěr lóng。

灯下晚餐示子遹

陆游

家贫短衣不掩骭,空庖凄凄灶不爨。jiā pín duǎn yī bù yǎn gàn,kōng páo qī qī zào bù cuàn。
老翁八十忍饥熟,兀坐空堂日常旰。lǎo wēng bā shí rěn jī shú,wù zuò kōng táng rì cháng gàn。
今年闰馀九月寒,那敢遽议南山炭。jīn nián rùn yú jiǔ yuè hán,nà gǎn jù yì nán shān tàn。
艰难幸复致一餐,餔歠灯前百忧散。jiān nán xìng fù zhì yī cān,bù chuò dēng qián bǎi yōu sàn。
遹子挟册于于来,时与乃翁相论难。yù zi xié cè yú yú lái,shí yǔ nǎi wēng xiāng lùn nán。
但令歆向竟同归,门前籍湜何忧畔。dàn lìng xīn xiàng jìng tóng guī,mén qián jí shí hé yōu pàn。

新开小室

陆游

并檐开小室,仅可容一几。bìng yán kāi xiǎo shì,jǐn kě róng yī jǐ。
东为读书窗,初日满窗纸。dōng wèi dú shū chuāng,chū rì mǎn chuāng zhǐ。
衰眸顿清澈,不畏字如蚁。shuāi móu dùn qīng chè,bù wèi zì rú yǐ。
琅然弦诵声,和答有稚子。láng rán xián sòng shēng,hé dá yǒu zhì zi。
馀年犹几何,此事殊可喜。yú nián yóu jǐ hé,cǐ shì shū kě xǐ。
山童报炊熟,束卷可以起。shān tóng bào chuī shú,shù juǎn kě yǐ qǐ。

书巢五咏砚滴

陆游

铜之在人间,细大各有境。tóng zhī zài rén jiān,xì dà gè yǒu jìng。
散为五铢货,聚作九牧鼎。sàn wèi wǔ zhū huò,jù zuò jiǔ mù dǐng。
天禄与辟邪,乃复参泓颖。tiān lù yǔ pì xié,nǎi fù cān hóng yǐng。
致用孰相须,寒泉出金井。zhì yòng shú xiāng xū,hán quán chū jīn jǐng。

书巢五咏砚滴

陆游

古者贝为货,庶物赖以通。gǔ zhě bèi wèi huò,shù wù lài yǐ tōng。
后世贵铜臭,退处书几中。hòu shì guì tóng chòu,tuì chù shū jǐ zhōng。
楮生借光辉,文字传亡穷。chǔ shēng jiè guāng huī,wén zì chuán wáng qióng。
言利古所羞,孰谓汝不逢。yán lì gǔ suǒ xiū,shú wèi rǔ bù féng。

书巢五咏砚滴

陆游

时来偶见收,过时自当退。shí lái ǒu jiàn shōu,guò shí zì dāng tuì。
岂惟裁纸尾,亦或用牍背。qǐ wéi cái zhǐ wěi,yì huò yòng dú bèi。
人情有贵贱,志士感兴废。rén qíng yǒu guì jiàn,zhì shì gǎn xīng fèi。
库中九万张,视我犹前辈。kù zhōng jiǔ wàn zhāng,shì wǒ yóu qián bèi。

书巢五咏砚滴

陆游

鸾胶捣松烟,成此金石姿。luán jiāo dǎo sōng yān,chéng cǐ jīn shí zī。
虽以刚故折,挺特终不移。suī yǐ gāng gù zhé,tǐng tè zhōng bù yí。
微功在简册,敢惜身蹈危。wēi gōng zài jiǎn cè,gǎn xī shēn dǎo wēi。
虽非破砚文,永世亦有辞。suī fēi pò yàn wén,yǒng shì yì yǒu cí。

书巢五咏砚滴

陆游

铜壶受五升,中贮太古醇。tóng hú shòu wǔ shēng,zhōng zhù tài gǔ chún。
相从亦已久,一朝委流尘。xiāng cóng yì yǐ jiǔ,yī cháo wěi liú chén。
我岂少恩哉,白头乃如新。wǒ qǐ shǎo ēn zāi,bái tóu nǎi rú xīn。
谁知矮道士,亦作斥仙人。shuí zhī ǎi dào shì,yì zuò chì xiān rén。

感遇六首

陆游

士方贫贱时,藜藿苦不足。shì fāng pín jiàn shí,lí huò kǔ bù zú。
一朝得富贵,奴仆餍粱肉。yī cháo dé fù guì,nú pū yàn liáng ròu。
大胾食亚夫,空器馈荀彧。dà zì shí yà fū,kōng qì kuì xún yù。
何如茆檐下,父子共饘粥。hé rú máo yán xià,fù zi gòng zhān zhōu。
我生有至愿,世世谢寸禄。wǒ shēng yǒu zhì yuàn,shì shì xiè cùn lù。
有子复有孙,无荣亦无辱。yǒu zi fù yǒu sūn,wú róng yì wú rǔ。

感遇六首

陆游

人之所甚患,饥渴与寒暑。rén zhī suǒ shén huàn,jī kě yǔ hán shǔ。
粗免则已矣,过计安用许。cū miǎn zé yǐ yǐ,guò jì ān yòng xǔ。
自奉非其分,三彭将嫉汝。zì fèng fēi qí fēn,sān péng jiāng jí rǔ。
寓形天壤间,大抵皆逆旅。yù xíng tiān rǎng jiān,dà dǐ jiē nì lǚ。
但能饱菜根,何地不可处。dàn néng bǎo cài gēn,hé dì bù kě chù。
堂堂七尺躯,切勿效儿女。táng táng qī chǐ qū,qiè wù xiào ér nǚ。

感遇六首

陆游

我以善勉汝,汝谓出訾毁。wǒ yǐ shàn miǎn rǔ,rǔ wèi chū zī huǐ。
置之不复言,意又不能已。zhì zhī bù fù yán,yì yòu bù néng yǐ。
为善如筑台,成功由积累。wèi shàn rú zhù tái,chéng gōng yóu jī lèi。
中休犹不可,况本无基址。zhōng xiū yóu bù kě,kuàng běn wú jī zhǐ。
未言破万卷,日且读十纸。wèi yán pò wàn juǎn,rì qiě dú shí zhǐ。
学虽在力行,要是从此始。xué suī zài lì xíng,yào shì cóng cǐ shǐ。

感遇六首

陆游

我初居三山,同里数十人。wǒ chū jū sān shān,tóng lǐ shù shí rén。
尊酒相劳苦,言辞亦谆谆。zūn jiǔ xiāng láo kǔ,yán cí yì zhūn zhūn。
去来四十年,皆成冢中尘。qù lái sì shí nián,jiē chéng zhǒng zhōng chén。
子孙虽或存,败屋卖作薪。zi sūn suī huò cún,bài wū mài zuò xīn。
此亦何罪哉,不过坐一贫。cǐ yì hé zuì zāi,bù guò zuò yī pín。
我幸未至此,亦复拙谋身。wǒ xìng wèi zhì cǐ,yì fù zhuō móu shēn。
无饭可哺汝,触目成悲辛。wú fàn kě bǔ rǔ,chù mù chéng bēi xīn。

感遇六首

陆游

人与人为徒,事我盖有缘。rén yǔ rén wèi tú,shì wǒ gài yǒu yuán。
司晨与警夜,异类亦可怜。sī chén yǔ jǐng yè,yì lèi yì kě lián。
舐糠啄遗粒,要使全其天。shì kāng zhuó yí lì,yào shǐ quán qí tiān。
人则当教诲,见善或能迁。rén zé dāng jiào huì,jiàn shàn huò néng qiān。
盛怒姑小忍,虽蒲岂非鞭。shèng nù gū xiǎo rěn,suī pú qǐ fēi biān。
事过我亦喜,陶然送流年。shì guò wǒ yì xǐ,táo rán sòng liú nián。

读吕舍人诗追次其韵五首

陆游

士生始从学,取友实先务。shì shēng shǐ cóng xué,qǔ yǒu shí xiān wù。
吾闻诸古人,倾盖有如故。wú wén zhū gǔ rén,qīng gài yǒu rú gù。
汉宫长生药,至取云表露。hàn gōng zhǎng shēng yào,zhì qǔ yún biǎo lù。
治身当何如,而受一尘污。zhì shēn dāng hé rú,ér shòu yī chén wū。