古诗词

题望海亭亭在卧龙绝顶

陆游

瑞龙千丈何蜿蜒,苍鳞翠鬣翔江边。ruì lóng qiān zhàng hé wān yán,cāng lín cuì liè xiáng jiāng biān。
路逢镜湖乃下驻,玩珠不去知何年。lù féng jìng hú nǎi xià zhù,wán zhū bù qù zhī hé nián。
七州元帅拥画戟,全家终日楼居仙。qī zhōu yuán shuài yōng huà jǐ,quán jiā zhōng rì lóu jū xiān。
霜笳一曲入银汉,碧瓦万叠浮岚烟。shuāng jiā yī qū rù yín hàn,bì wǎ wàn dié fú lán yān。
其间望海最杰观,疏豁坐占蓬莱先。qí jiān wàng hǎi zuì jié guān,shū huō zuò zhàn péng lái xiān。
风云变化几席上,蛟鼍出没阑干前。fēng yún biàn huà jǐ xí shàng,jiāo tuó chū méi lán gàn qián。
手扪心房倚北斗,眼中万象俱森然。shǒu mén xīn fáng yǐ běi dòu,yǎn zhōng wàn xiàng jù sēn rán。
尚书唤客共领略,远坊十里闻管弦。shàng shū huàn kè gòng lǐng lüè,yuǎn fāng shí lǐ wén guǎn xián。
从容赋诗出妙思,超绝欲拍微之肩。cóng róng fù shī chū miào sī,chāo jué yù pāi wēi zhī jiān。
坐中有客垂九十,追逐无路空自怜。zuò zhōng yǒu kè chuí jiǔ shí,zhuī zhú wú lù kōng zì lián。
夜阑客散公归院,笙歌隐隐在半天。yè lán kè sàn gōng guī yuàn,shēng gē yǐn yǐn zài bàn tiān。
向来老客今何处,菱唱三更起钓船。xiàng lái lǎo kè jīn hé chù,líng chàng sān gèng qǐ diào chuán。
陆游

陆游

陆游(1125—1210),字务观,号放翁。汉族,越州山阴(今浙江绍兴)人,南宋著名诗人。少时受家庭爱国思想熏陶,高宗时应礼部试,为秦桧所黜。孝宗时赐进士出身。中年入蜀,投身军旅生活,官至宝章阁待制。晚年退居家乡。创作诗歌今存九千多首,内容极为丰富。著有《剑南诗稿》、《渭南文集》、《南唐书》、《老学庵笔记》等。 陆游的作品>>

猜您喜欢

听事望马目山

陆游

官身早暮不容闲,尘土堆胸愧满颜。guān shēn zǎo mù bù róng xián,chén tǔ duī xiōng kuì mǎn yán。
也有向人夸说处,坐衙常对水南山。yě yǒu xiàng rén kuā shuō chù,zuò yá cháng duì shuǐ nán shān。

严州多菊然率过重阳方开或举东坡先生菊花开时即重阳之语余谓此犹是未忘重阳者恐此花不肯也戏作一绝

陆游

无人唤醒赋归翁,满把清香谁与同。wú rén huàn xǐng fù guī wēng,mǎn bǎ qīng xiāng shuí yǔ tóng。
但办对花频举酒,莫横重九在胸中。dàn bàn duì huā pín jǔ jiǔ,mò héng zhòng jiǔ zài xiōng zhōng。

大风

陆游

初闻澒洞怒涛翻,徐听骖驔战马奔。chū wén hòng dòng nù tāo fān,xú tīng cān diàn zhàn mǎ bēn。
纸帐蒲团坐清夜,恍如身在若耶村。zhǐ zhàng pú tuán zuò qīng yè,huǎng rú shēn zài ruò yé cūn。

喜小儿病愈二首

陆游

喜见吾家玉雪儿,今朝竹马绕廊嬉。xǐ jiàn wú jiā yù xuě ér,jīn cháo zhú mǎ rào láng xī。
也知笠泽家风在,十岁能吟病起诗。yě zhī lì zé jiā fēng zài,shí suì néng yín bìng qǐ shī。

喜小儿病愈二首

陆游

一床共置朝回笏,百屋常堆用剩钱。yī chuáng gòng zhì cháo huí hù,bǎi wū cháng duī yòng shèng qián。
何似吾家好儿子,吟哦相伴短檠前。hé shì wú jiā hǎo ér zi,yín ó xiāng bàn duǎn qíng qián。

余年二十时尝作菊枕诗颇传于人今秋偶复采菊缝枕囊悽然有感二首

陆游

采得黄花作枕囊,曲屏深幌閟幽香。cǎi dé huáng huā zuò zhěn náng,qū píng shēn huǎng bì yōu xiāng。
唤回四十三年梦,灯暗无人说断肠。huàn huí sì shí sān nián mèng,dēng àn wú rén shuō duàn cháng。

余年二十时尝作菊枕诗颇传于人今秋偶复采菊缝枕囊悽然有感二首

陆游

少日曾题菊枕诗,蠹编残稿锁蛛丝。shǎo rì céng tí jú zhěn shī,dù biān cán gǎo suǒ zhū sī。
人间万事消磨尽,只有清香似旧时。rén jiān wàn shì xiāo mó jǐn,zhǐ yǒu qīng xiāng shì jiù shí。

冬夜闻角声二首

陆游

袅袅清笳入雪云,白头老守卧中军。niǎo niǎo qīng jiā rù xuě yún,bái tóu lǎo shǒu wò zhōng jūn。
自怜到死怀遗恨,不向居延塞外闻。zì lián dào sǐ huái yí hèn,bù xiàng jū yán sāi wài wén。

冬夜闻角声二首

陆游

忆在梁州夜雪深,落梅声里玉关心。yì zài liáng zhōu yè xuě shēn,luò méi shēng lǐ yù guān xīn。
山城老去功名忤,卧对寒灯泪满襟。shān chéng lǎo qù gōng míng wǔ,wò duì hán dēng lèi mǎn jīn。

寒夜读书三首

陆游

北窗暖焰满炉红,夜半涛翻古桧风。běi chuāng nuǎn yàn mǎn lú hóng,yè bàn tāo fān gǔ guì fēng。
老死爱书心不厌,来生恐堕蠹鱼中。lǎo sǐ ài shū xīn bù yàn,lái shēng kǒng duò dù yú zhōng。

寒夜读书三首

陆游

韦编屡绝铁砚穿,口诵手钞那计年。wéi biān lǚ jué tiě yàn chuān,kǒu sòng shǒu chāo nà jì nián。
不是爱书即欲死,任从人笑作书颠。bù shì ài shū jí yù sǐ,rèn cóng rén xiào zuò shū diān。

寒夜读书三首

陆游

忆昨从戎出渭滨,秋风金鼓震咸秦。yì zuó cóng róng chū wèi bīn,qiū fēng jīn gǔ zhèn xián qín。
鸢肩竟欠封侯相,三尺檠边老此身。yuān jiān jìng qiàn fēng hóu xiāng,sān chǐ qíng biān lǎo cǐ shēn。

杨庭秀寄南海集二首

陆游

俗子与人隔尘劫,何啻相逢风马牛。sú zi yǔ rén gé chén jié,hé chì xiāng féng fēng mǎ niú。
夜读杨卿南海句,始知天下有高流。yè dú yáng qīng nán hǎi jù,shǐ zhī tiān xià yǒu gāo liú。

杨庭秀寄南海集二首

陆游

飞卿数阕峤南曲,不许刘郎夸竹枝。fēi qīng shù què jiào nán qū,bù xǔ liú láng kuā zhú zhī。
四百年来无复继,如今始有此翁诗。sì bǎi nián lái wú fù jì,rú jīn shǐ yǒu cǐ wēng shī。

题城南堂二首

陆游

山林恨与亲友别,朝市不堪车马喧。shān lín hèn yǔ qīn yǒu bié,cháo shì bù kān chē mǎ xuān。
陈子调高无俗客,一廛却要近修门。chén zi diào gāo wú sú kè,yī chán què yào jìn xiū mén。