古诗词

寓规三首

陆游

百疾皆有源,虽愚犹自知。bǎi jí jiē yǒu yuán,suī yú yóu zì zhī。
惟其忽不念,所以悔莫追。wéi qí hū bù niàn,suǒ yǐ huǐ mò zhuī。
微隙为无伤,一坏谁能支。wēi xì wèi wú shāng,yī huài shuí néng zhī。
宴安比鸩毒,先民不吾欺。yàn ān bǐ zhèn dú,xiān mín bù wú qī。
陆游

陆游

陆游(1125—1210),字务观,号放翁。汉族,越州山阴(今浙江绍兴)人,南宋著名诗人。少时受家庭爱国思想熏陶,高宗时应礼部试,为秦桧所黜。孝宗时赐进士出身。中年入蜀,投身军旅生活,官至宝章阁待制。晚年退居家乡。创作诗歌今存九千多首,内容极为丰富。著有《剑南诗稿》、《渭南文集》、《南唐书》、《老学庵笔记》等。 陆游的作品>>

猜您喜欢

甲子立春前二日作

陆游

头风初愈喜身轻,书卷时开觉眼明。tóu fēng chū yù xǐ shēn qīng,shū juǎn shí kāi jué yǎn míng。
养熟犬鸡随坐起,性灵乌鹊报阴晴。yǎng shú quǎn jī suí zuò qǐ,xìng líng wū què bào yīn qíng。
韭菘饤饾春盘好,芝术筛和腊药成。jiǔ sōng dìng dòu chūn pán hǎo,zhī shù shāi hé là yào chéng。
自笑衰残杀风景,灯时不拟入重城。zì xiào shuāi cán shā fēng jǐng,dēng shí bù nǐ rù zhòng chéng。

初春书怀七首

陆游

六十馀年慕古人,即今方近葛天民。liù shí yú nián mù gǔ rén,jí jīn fāng jìn gé tiān mín。
见人各是元非恕,遇事皆安岂怨贫。jiàn rén gè shì yuán fēi shù,yù shì jiē ān qǐ yuàn pín。
小圃锄耰聊过日,扁舟烟雨尚关身。xiǎo pǔ chú yōu liáo guò rì,biǎn zhōu yān yǔ shàng guān shēn。
出门未觉龙钟在,禹庙兰亭又见春。chū mén wèi jué lóng zhōng zài,yǔ miào lán tíng yòu jiàn chūn。

初春书怀七首

陆游

耄及光阴古更稀,自今惟有数期颐。mào jí guāng yīn gǔ gèng xī,zì jīn wéi yǒu shù qī yí。
食观本草虽多事,醉读离骚自一奇。shí guān běn cǎo suī duō shì,zuì dú lí sāo zì yī qí。
物外有人闲始见,山中可乐老方知。wù wài yǒu rén xián shǐ jiàn,shān zhōng kě lè lǎo fāng zhī。
武陵好在桃千树,短棹相寻亦未迟。wǔ líng hǎo zài táo qiān shù,duǎn zhào xiāng xún yì wèi chí。

初春书怀七首

陆游

数掩芦藩并水居,一家全似业樵渔。shù yǎn lú fān bìng shuǐ jū,yī jiā quán shì yè qiáo yú。
春寒例谢常来客,老病犹贪未见书。chūn hán lì xiè cháng lái kè,lǎo bìng yóu tān wèi jiàn shū。
驯雀正缘抛食惯,芳兰肯为碍门锄。xùn què zhèng yuán pāo shí guàn,fāng lán kěn wèi ài mén chú。
药苗满钵无人共,赖有溪僧为破除。yào miáo mǎn bō wú rén gòng,lài yǒu xī sēng wèi pò chú。

初春书怀七首

陆游

甫及初春日已长,偶同邻曲集山房。fǔ jí chū chūn rì yǐ zhǎng,ǒu tóng lín qū jí shān fáng。
囊盛古墨靴纹皱,箬护新茶带胯方。náng shèng gǔ mò xuē wén zhòu,ruò hù xīn chá dài kuà fāng。
老境不嫌来冉冉,流年直恐去堂堂。lǎo jìng bù xián lái rǎn rǎn,liú nián zhí kǒng qù táng táng。
清泉冷浸疏梅蕊,共领人间第一香。qīng quán lěng jìn shū méi ruǐ,gòng lǐng rén jiān dì yī xiāng。

初春书怀七首

陆游

底处人间无骇机,超遥且喜谢招麾。dǐ chù rén jiān wú hài jī,chāo yáo qiě xǐ xiè zhāo huī。
千年涧底孤松秀,万里天边独雁归。qiān nián jiàn dǐ gū sōng xiù,wàn lǐ tiān biān dú yàn guī。
服气昔常憎火食,游山近已制荷衣。fú qì xī cháng zēng huǒ shí,yóu shān jìn yǐ zhì hé yī。
青城况有幽人约,会守丹炉隐翠微。qīng chéng kuàng yǒu yōu rén yuē,huì shǒu dān lú yǐn cuì wēi。

初春书怀七首

陆游

纳禄贫如筮仕初,归来依旧卧蜗庐。nà lù pín rú shì shì chū,guī lái yī jiù wò wō lú。
半池墨沈临章草,一碗松肪读隐书。bàn chí mò shěn lín zhāng cǎo,yī wǎn sōng fáng dú yǐn shū。
长镵仅供饥子美,清江不疗渴相如。zhǎng chán jǐn gōng jī zi měi,qīng jiāng bù liáo kě xiāng rú。
耄期自许诗情在,雪里犹能跨蹇驴。mào qī zì xǔ shī qíng zài,xuě lǐ yóu néng kuà jiǎn lǘ。

初春书怀七首

陆游

愚公不解计安危,行尽人间恶路岐。yú gōng bù jiě jì ān wēi,xíng jǐn rén jiān è lù qí。
难似车登蛇退岭,险如舟过马当祠。nán shì chē dēng shé tuì lǐng,xiǎn rú zhōu guò mǎ dāng cí。
平生忧患常难测,送老安闲敢自期。píng shēng yōu huàn cháng nán cè,sòng lǎo ān xián gǎn zì qī。
一事不成应有命,惟将知止报明时。yī shì bù chéng yīng yǒu mìng,wéi jiāng zhī zhǐ bào míng shí。

送子虡吴门之行

陆游

相送何由插羽翰,淡烟微雨暗江干。xiāng sòng hé yóu chā yǔ hàn,dàn yān wēi yǔ àn jiāng gàn。
孤怀最怯新春别,病骨难禁昨夜寒。gū huái zuì qiè xīn chūn bié,bìng gǔ nán jìn zuó yè hán。
尊酒汝宁嫌鲁薄,釜羹翁自絮吴酸。zūn jiǔ rǔ níng xián lǔ báo,fǔ gēng wēng zì xù wú suān。
此诗字字俱愁绝,忍泪成篇却怕看。cǐ shī zì zì jù chóu jué,rěn lèi chéng piān què pà kàn。

法云僧房

陆游

八十衰翁有底忙,水边山际亦伥伥。bā shí shuāi wēng yǒu dǐ máng,shuǐ biān shān jì yì chāng chāng。
清溪桥断舟横岸,小坞梅残雨渍香。qīng xī qiáo duàn zhōu héng àn,xiǎo wù méi cán yǔ zì xiāng。
数点青灯经野市,一炉软火宿僧房。shù diǎn qīng dēng jīng yě shì,yī lú ruǎn huǒ sù sēng fáng。
自嫌尚有人间念,却为春寒怯夜长。zì xián shàng yǒu rén jiān niàn,què wèi chūn hán qiè yè zhǎng。

陌上

陆游

陌上长歌任笑狂,此生得丧略相当。mò shàng zhǎng gē rèn xiào kuáng,cǐ shēng dé sàng lüè xiāng dāng。
天将耄齿偿贫悴,身坐虚名掇谤伤。tiān jiāng mào chǐ cháng pín cuì,shēn zuò xū míng duō bàng shāng。
溪水渐生朱舫活,野梅半落绿苔香。xī shuǐ jiàn shēng zhū fǎng huó,yě méi bàn luò lǜ tái xiāng。
新晴快上兰亭路,莫待春残始一觞。xīn qíng kuài shàng lán tíng lù,mò dài chūn cán shǐ yī shāng。

独立

陆游

白髯萧飒一愚公,独立蒙蒙细雨中。bái rán xiāo sà yī yú gōng,dú lì méng méng xì yǔ zhōng。
羊踏寒蔬新少梦,鱼生空釜久谙穷。yáng tà hán shū xīn shǎo mèng,yú shēng kōng fǔ jiǔ ān qióng。
残编幸有圣贤对,闲话岂无邻曲同。cán biān xìng yǒu shèng xián duì,xián huà qǐ wú lín qū tóng。
炫鬻才名非老事,小诗信笔不能工。xuàn yù cái míng fēi lǎo shì,xiǎo shī xìn bǐ bù néng gōng。

春阴

陆游

数间茅屋傍枫林,常负平生万里心。shù jiān máo wū bàng fēng lín,cháng fù píng shēng wàn lǐ xīn。
老去逐年增老病,春来无日不春阴。lǎo qù zhú nián zēng lǎo bìng,chūn lái wú rì bù chūn yīn。
曲尘蘸岸波初涨,猩血团枝色已深。qū chén zhàn àn bō chū zhǎng,xīng xuè tuán zhī sè yǐ shēn。
欲到东园还懒起,却和残睡听鸣禽。yù dào dōng yuán hái lǎn qǐ,què hé cán shuì tīng míng qín。

闲味

陆游

身似枯禅谢世尘,岂容收敛强冠巾。shēn shì kū chán xiè shì chén,qǐ róng shōu liǎn qiáng guān jīn。
庾郎三韭不妨饱,晏子一裘何恨贫。yǔ láng sān jiǔ bù fáng bǎo,yàn zi yī qiú hé hèn pín。
栖冷每怜鸡唱早,云开初见月痕新。qī lěng měi lián jī chàng zǎo,yún kāi chū jiàn yuè hén xīn。
闲中有味君知否,熊掌驼峰未是珍。xián zhōng yǒu wèi jūn zhī fǒu,xióng zhǎng tuó fēng wèi shì zhēn。

闻虏乱代华山隐者作

陆游

满谷松风枕石眠,中原战血又成川。mǎn gǔ sōng fēng zhěn shí mián,zhōng yuán zhàn xuè yòu chéng chuān。
但思秦铸铜人日,不记齐成柏寝年。dàn sī qín zhù tóng rén rì,bù jì qí chéng bǎi qǐn nián。
大药一炉暾晚日,孤桐三尺写秋泉。dà yào yī lú tūn wǎn rì,gū tóng sān chǐ xiě qiū quán。
何妨狂舞旗亭下,乞与人间画醉仙。hé fáng kuáng wǔ qí tíng xià,qǐ yǔ rén jiān huà zuì xiān。