古诗词

病中自遣三首

陆游

孤灯如露萤,熠熠北窗下。gū dēng rú lù yíng,yì yì běi chuāng xià。
我亦气仅属,厌厌迫衰谢。wǒ yì qì jǐn shǔ,yàn yàn pò shuāi xiè。
平生更事熟,生死等昼夜。píng shēng gèng shì shú,shēng sǐ děng zhòu yè。
行年八十五,八十九已化。xíng nián bā shí wǔ,bā shí jiǔ yǐ huà。
虽云病恼侵,处此亦闲暇。suī yún bìng nǎo qīn,chù cǐ yì xián xiá。
人扶时出门,清溪带茆舍。rén fú shí chū mén,qīng xī dài máo shě。
陆游

陆游

陆游(1125—1210),字务观,号放翁。汉族,越州山阴(今浙江绍兴)人,南宋著名诗人。少时受家庭爱国思想熏陶,高宗时应礼部试,为秦桧所黜。孝宗时赐进士出身。中年入蜀,投身军旅生活,官至宝章阁待制。晚年退居家乡。创作诗歌今存九千多首,内容极为丰富。著有《剑南诗稿》、《渭南文集》、《南唐书》、《老学庵笔记》等。 陆游的作品>>

猜您喜欢

大雪

陆游

海天黯黯万重云,欲到前村路不分。hǎi tiān àn àn wàn zhòng yún,yù dào qián cūn lù bù fēn。
烈风吹雪深一丈,大布缝衫重七斤。liè fēng chuī xuě shēn yī zhàng,dà bù fèng shān zhòng qī jīn。

予使江西时以诗投政府丐湖湘一麾会召还不果偶读旧稿有感

陆游

文字尘埃我自知,向来诸老误相期。wén zì chén āi wǒ zì zhī,xiàng lái zhū lǎo wù xiāng qī。
挥毫当得江山助,不到潇湘岂有诗。huī háo dāng dé jiāng shān zhù,bù dào xiāo xiāng qǐ yǒu shī。

柳桥

陆游

村路初晴雪作泥,经旬不到小桥西。cūn lù chū qíng xuě zuò ní,jīng xún bù dào xiǎo qiáo xī。
出门顿觉春来早,柳染轻黄已蘸溪。chū mén dùn jué chūn lái zǎo,liǔ rǎn qīng huáng yǐ zhàn xī。

陆游

海上轻鸥何处寻,烟波万里信浮沉。hǎi shàng qīng ōu hé chù xún,yān bō wàn lǐ xìn fú chén。
今朝忽向船头见,消尽平生得丧心。jīn cháo hū xiàng chuán tóu jiàn,xiāo jǐn píng shēng dé sàng xīn。

陆游

雪霁春回亦乐哉,棋轩正对小滩开。xuě jì chūn huí yì lè zāi,qí xuān zhèng duì xiǎo tān kāi。
翩翩飞鹭真吾友,肯为幽人一再来。piān piān fēi lù zhēn wú yǒu,kěn wèi yōu rén yī zài lái。

感物

陆游

日落乌将数子归,风和雉挟两雌飞。rì luò wū jiāng shù zi guī,fēng hé zhì xié liǎng cí fēi。
不如村舍安孤寂,父子飘然两褐衣。bù rú cūn shě ān gū jì,fù zi piāo rán liǎng hè yī。

甲子岁暮

陆游

世间巧拙亦何施,万事难禁岁月移。shì jiān qiǎo zhuō yì hé shī,wàn shì nán jìn suì yuè yí。
迟死几时天有意,要令自悟不须师。chí sǐ jǐ shí tiān yǒu yì,yào lìng zì wù bù xū shī。

出游至僧舍及逆旅戏赠绝句二首

陆游

山僧邂逅即情亲,野叟留连语更真。shān sēng xiè hòu jí qíng qīn,yě sǒu liú lián yǔ gèng zhēn。
淡淡论交端有味,一弹指顷百年身。dàn dàn lùn jiāo duān yǒu wèi,yī dàn zhǐ qǐng bǎi nián shēn。

出游至僧舍及逆旅戏赠绝句二首

陆游

饭炊适熟如延客,犬喜来迎似到家。fàn chuī shì shú rú yán kè,quǎn xǐ lái yíng shì dào jiā。
雨滴茅檐草烟湿,不妨笑语暂喧哗。yǔ dī máo yán cǎo yān shī,bù fáng xiào yǔ zàn xuān huā。

梦华山

陆游

古松偃蹇谷谽谺,太华峰前野老家。gǔ sōng yǎn jiǎn gǔ hān xiā,tài huá fēng qián yě lǎo jiā。
久客未归丹灶冷,碧桃八十一番花。jiǔ kè wèi guī dān zào lěng,bì táo bā shí yī fān huā。

枯菊二首

陆游

翠羽金钱梦已阑,空馀残蕊抱枝乾。cuì yǔ jīn qián mèng yǐ lán,kōng yú cán ruǐ bào zhī qián。
纷纷轻薄随流水,黄与姚花一样看。fēn fēn qīng báo suí liú shuǐ,huáng yǔ yáo huā yī yàng kàn。

枯菊二首

陆游

积雪严霜转眼空,春回无处不春风。jī xuě yán shuāng zhuǎn yǎn kōng,chūn huí wú chù bù chūn fēng。
欲知造物无穷妙,但看萱根与菊丛。yù zhī zào wù wú qióng miào,dàn kàn xuān gēn yǔ jú cóng。

梦中作

陆游

华山敷水本闲人,一念无端堕世尘。huá shān fū shuǐ běn xián rén,yī niàn wú duān duò shì chén。
八十馀年多少事,药炉丹灶尚如新。bā shí yú nián duō shǎo shì,yào lú dān zào shàng rú xīn。

自咏绝句八首

陆游

双鬓萧条失故青,躬耕犹得养馀龄。shuāng bìn xiāo tiáo shī gù qīng,gōng gēng yóu dé yǎng yú líng。
明时恩大无由报,欲为乡邻讲孝经。míng shí ēn dà wú yóu bào,yù wèi xiāng lín jiǎng xiào jīng。

自咏绝句八首

陆游

深村人有结绳风,晚岁身为带索翁。shēn cūn rén yǒu jié shéng fēng,wǎn suì shēn wèi dài suǒ wēng。
啜粥茹蔬茅屋底,谁知也过百年中。chuài zhōu rú shū máo wū dǐ,shuí zhī yě guò bǎi nián zhōng。