古诗词

病中自遣三首

陆游

一鸦振羽鸣,窗色忽已缟。yī yā zhèn yǔ míng,chuāng sè hū yǐ gǎo。
众鸟次第来,各矜语言好。zhòng niǎo cì dì lái,gè jīn yǔ yán hǎo。
病夫正拥被,宛若儿在褓。bìng fū zhèng yōng bèi,wǎn ruò ér zài bǎo。
跣婢职衣襦,丫童谨除扫。xiǎn bì zhí yī rú,yā tóng jǐn chú sǎo。
红日已入帘,吾岂尚恨早。hóng rì yǐ rù lián,wú qǐ shàng hèn zǎo。
悠然一杯粥,顽钝聊自保。yōu rán yī bēi zhōu,wán dùn liáo zì bǎo。
陆游

陆游

陆游(1125—1210),字务观,号放翁。汉族,越州山阴(今浙江绍兴)人,南宋著名诗人。少时受家庭爱国思想熏陶,高宗时应礼部试,为秦桧所黜。孝宗时赐进士出身。中年入蜀,投身军旅生活,官至宝章阁待制。晚年退居家乡。创作诗歌今存九千多首,内容极为丰富。著有《剑南诗稿》、《渭南文集》、《南唐书》、《老学庵笔记》等。 陆游的作品>>

猜您喜欢

病戒

陆游

忧身如忧国,畏病如畏乱。yōu shēn rú yōu guó,wèi bìng rú wèi luàn。
此身虽幸健,敢作无事看。cǐ shēn suī xìng jiàn,gǎn zuò wú shì kàn。
祸福在呼吸,恐惧兼寝饭。huò fú zài hū xī,kǒng jù jiān qǐn fàn。
人所忽不省,我思尝熟烂。rén suǒ hū bù shěng,wǒ sī cháng shú làn。
夜卧不安席,晨起宁待旦。yè wò bù ān xí,chén qǐ níng dài dàn。
虽云亲药石,得失每参半。suī yún qīn yào shí,dé shī měi cān bàn。
人情喜一快,往往触剽悍。rén qíng xǐ yī kuài,wǎng wǎng chù piāo hàn。
收功宁使迟,覆败不可玩。shōu gōng níng shǐ chí,fù bài bù kě wán。

记梦

陆游

梦游异境不可识,翠壁苍崖立千尺。mèng yóu yì jìng bù kě shí,cuì bì cāng yá lì qiān chǐ。
楼台缥缈出其上,挥手直登无羽翼。lóu tái piāo miǎo chū qí shàng,huī shǒu zhí dēng wú yǔ yì。
门楣扁榜作八分,奇劲非复人间迹。mén méi biǎn bǎng zuò bā fēn,qí jìn fēi fù rén jiān jì。
主人鹿弁紫绮裘,相见欢如有畴昔。zhǔ rén lù biàn zǐ qǐ qiú,xiāng jiàn huān rú yǒu chóu xī。
探怀示我数纸书,妙句玄言皆造极。tàn huái shì wǒ shù zhǐ shū,miào jù xuán yán jiē zào jí。
我即钞之杂行草,主人惝恍如甚惜。wǒ jí chāo zhī zá xíng cǎo,zhǔ rén chǎng huǎng rú shén xī。
梦中亦复知是梦,意恐觉时无处觅。mèng zhōng yì fù zhī shì mèng,yì kǒng jué shí wú chù mì。
自量强记可不忘,鸡唱梦回空叹息。zì liàng qiáng jì kě bù wàng,jī chàng mèng huí kōng tàn xī。

喜雨二首

陆游

黑云横绝天汉津,父老佥言候当雨。hēi yún héng jué tiān hàn jīn,fù lǎo qiān yán hòu dāng yǔ。
未论秋稼绵千里,且喜滂沱洗残暑。wèi lùn qiū jià mián qiān lǐ,qiě xǐ pāng tuó xǐ cán shǔ。
我起呼儿扶再拜,汗垢得凉真一快。wǒ qǐ hū ér fú zài bài,hàn gòu dé liáng zhēn yī kuài。
桔槔抱瓮两置之,日日斋盂饱菘芥。jú gāo bào wèng liǎng zhì zhī,rì rì zhāi yú bǎo sōng jiè。

喜雨二首

陆游

雨声萧萧集庭树,雨气森森入窗户。yǔ shēng xiāo xiāo jí tíng shù,yǔ qì sēn sēn rù chuāng hù。
玉川茆屋久不葺,破漏无复施床处。yù chuān máo wū jiǔ bù qì,pò lòu wú fù shī chuáng chù。
我于万事本悠悠,危坐读书忘百忧。wǒ yú wàn shì běn yōu yōu,wēi zuò dú shū wàng bǎi yōu。
明朝秋水增三尺,且复沙边弄钓舟。míng cháo qiū shuǐ zēng sān chǐ,qiě fù shā biān nòng diào zhōu。

杂感十首以野旷沙岸净天高秋月明为韵

陆游

吕钓渭水滨,说筑傅岩野。lǚ diào wèi shuǐ bīn,shuō zhù fù yán yě。
虽曰古盛时,得士盖亦寡。suī yuē gǔ shèng shí,dé shì gài yì guǎ。
天将启治乱,人才有用舍。tiān jiāng qǐ zhì luàn,rén cái yǒu yòng shě。
向非万牛力,孰与成大厦。xiàng fēi wàn niú lì,shú yǔ chéng dà shà。

杂感十首以野旷沙岸净天高秋月明为韵

陆游

洙泗日已远,儒术日已丧。zhū sì rì yǐ yuǎn,rú shù rì yǐ sàng。
学者称孔墨,为国杂伯王。xué zhě chēng kǒng mò,wèi guó zá bó wáng。
书生幸有闻,力薄不能倡。shū shēng xìng yǒu wén,lì báo bù néng chàng。
默默世俗间,汝职无乃旷。mò mò shì sú jiān,rǔ zhí wú nǎi kuàng。

杂感十首以野旷沙岸净天高秋月明为韵

陆游

斗杓运四序,寒暑忽已换。dòu biāo yùn sì xù,hán shǔ hū yǐ huàn。
人生知几何,去日难把玩。rén shēng zhī jǐ hé,qù rì nán bǎ wán。
凭高望烟海,青山忽中断。píng gāo wàng yān hǎi,qīng shān hū zhōng duàn。
秋风肺病苏,为子巾一岸。qiū fēng fèi bìng sū,wèi zi jīn yī àn。

杂感十首以野旷沙岸净天高秋月明为韵

陆游

磨镜要使明,拭几要使净。mó jìng yào shǐ míng,shì jǐ yào shǐ jìng。
奈何视吾心,不若几与镜。nài hé shì wú xīn,bù ruò jǐ yǔ jìng。
垢污倘未除,秋毫即为病。gòu wū tǎng wèi chú,qiū háo jí wèi bìng。
吾曹亦圣徒,可不学颜孟。wú cáo yì shèng tú,kě bù xué yán mèng。

杂感十首以野旷沙岸净天高秋月明为韵

陆游

天人本一理,祸福常昭然。tiān rén běn yī lǐ,huò fú cháng zhāo rán。
人众何足恃,妄谓能胜天。rén zhòng hé zú shì,wàng wèi néng shèng tiān。
适燕当北辕,调瑟当解弦。shì yàn dāng běi yuán,diào sè dāng jiě xián。
五行未可忽,洪范禹所传。wǔ xíng wèi kě hū,hóng fàn yǔ suǒ chuán。

杂感十首以野旷沙岸净天高秋月明为韵

陆游

镜湖一何清,稽山一何高。jìng hú yī hé qīng,jī shān yī hé gāo。
浙江百里远,夜枕闻惊涛。zhè jiāng bǎi lǐ yuǎn,yè zhěn wén jīng tāo。
子胥死吴下,千载无人豪。zi xū sǐ wú xià,qiān zài wú rén háo。
遗魂招不来,我欲续楚骚。yí hún zhāo bù lái,wǒ yù xù chǔ sāo。

杂感十首以野旷沙岸净天高秋月明为韵

陆游

归耕无袯襫,出战无兜鍪。guī gēng wú bó shì,chū zhàn wú dōu móu。
已失西畴春,空怀北平秋。yǐ shī xī chóu chūn,kōng huái běi píng qiū。
提携一束书,蹭蹬至白头。tí xié yī shù shū,cèng dēng zhì bái tóu。
釜中有轑饭,一饱吾何求。fǔ zhōng yǒu lǎo fàn,yī bǎo wú hé qiú。

杂感十首以野旷沙岸净天高秋月明为韵

陆游

我昔游剑南,烂醉平羌月。wǒ xī yóu jiàn nán,làn zuì píng qiāng yuè。
一杯玻瓈春,万里望吴越。yī bēi bō lí chūn,wàn lǐ wàng wú yuè。
岂知有天幸,故山得归骨。qǐ zhī yǒu tiān xìng,gù shān dé guī gǔ。
扁舟小江上,夜半看月没。biǎn zhōu xiǎo jiāng shàng,yè bàn kàn yuè méi。

杂感十首以野旷沙岸净天高秋月明为韵

陆游

入东多名山,天台连四明。rù dōng duō míng shān,tiān tái lián sì míng。
路穷寺门出,林阙溪桥横。lù qióng sì mén chū,lín quē xī qiáo héng。
岂无一月闲,结束与子行。qǐ wú yī yuè xián,jié shù yǔ zi xíng。
会拣最幽处,煨芋听雪声。huì jiǎn zuì yōu chù,wēi yù tīng xuě shēng。

人寿至耄期

陆游

人寿至耄期,如位至王公。rén shòu zhì mào qī,rú wèi zhì wáng gōng。
非以德将之,往往不克终。fēi yǐ dé jiāng zhī,wǎng wǎng bù kè zhōng。
非必皆大恶,过取固多凶。fēi bì jiē dà è,guò qǔ gù duō xiōng。
吾今垂九十,追逐群众中。wú jīn chuí jiǔ shí,zhuī zhú qún zhòng zhōng。
筋骸胜拜起,耳目未盲聋。jīn hái shèng bài qǐ,ěr mù wèi máng lóng。
强健天所借,正与富贵同。qiáng jiàn tiān suǒ jiè,zhèng yǔ fù guì tóng。
一念愧屋漏,一言诳孩童。yī niàn kuì wū lòu,yī yán kuáng hái tóng。
老无朋友规,日夜勤自攻。lǎo wú péng yǒu guī,rì yè qín zì gōng。

访野人

陆游

我行城西南,适兹素秋时。wǒ xíng chéng xī nán,shì zī sù qiū shí。
风露虽已高,草木郁未衰。fēng lù suī yǐ gāo,cǎo mù yù wèi shuāi。
敲门寻野人,一笑万事非。qiāo mén xún yě rén,yī xiào wàn shì fēi。
拂榻意何勤,酒酽雁鹜肥。fú tà yì hé qín,jiǔ yàn yàn wù féi。
新凉天所赐,尽醉不足辞。xīn liáng tiān suǒ cì,jǐn zuì bù zú cí。
击壤歌尧年,瞑目以为期。jī rǎng gē yáo nián,míng mù yǐ wèi qī。