古诗词

韩干马图

陆游

唐人画马如相马,□□不在骊与黄。táng rén huà mǎ rú xiāng mǎ,bù zài lí yǔ huáng。
天机入神即挥洒,气脱毫素先腾骧。tiān jī rù shén jí huī sǎ,qì tuō háo sù xiān téng xiāng。
昔年曾画穆王游八极,八龙之骏云五色。xī nián céng huà mù wáng yóu bā jí,bā lóng zhī jùn yún wǔ sè。
后来又写越影超光脱丹碧,后来又写汉武穷渥洼。hòu lái yòu xiě yuè yǐng chāo guāng tuō dān bì,hòu lái yòu xiě hàn wǔ qióng wò wā。
复见神驹来汉家,势走灭没开风沙。fù jiàn shén jū lái hàn jiā,shì zǒu miè méi kāi fēng shā。
壮哉此马健且雄,玉花遍身云满鬉。zhuàng zāi cǐ mǎ jiàn qiě xióng,yù huā biàn shēn yún mǎn zōng。
首如渴乌眼如电,皎如疋练横晴空。shǒu rú kě wū yǎn rú diàn,jiǎo rú pǐ liàn héng qíng kōng。
使之陷阵当破敌,万马不敢先秋风。shǐ zhī xiàn zhèn dāng pò dí,wàn mǎ bù gǎn xiān qiū fēng。
如何解鞍脱其絷,纵尔俶傥如游龙。rú hé jiě ān tuō qí zhí,zòng ěr chù tǎng rú yóu lóng。
君不见四海罢征战,九夷尽梯航。jūn bù jiàn sì hǎi bà zhēng zhàn,jiǔ yí jǐn tī háng。
方将却尔宛水之西,归尔华山之阳。fāng jiāng què ěr wǎn shuǐ zhī xī,guī ěr huá shān zhī yáng。
幸逢韩供奉写尔神,杜拾遗歌尔良。xìng féng hán gōng fèng xiě ěr shén,dù shí yí gē ěr liáng。
赠尔支道林,爱尔神骏悬高堂。zèng ěr zhī dào lín,ài ěr shén jùn xuán gāo táng。
陆游

陆游

陆游(1125—1210),字务观,号放翁。汉族,越州山阴(今浙江绍兴)人,南宋著名诗人。少时受家庭爱国思想熏陶,高宗时应礼部试,为秦桧所黜。孝宗时赐进士出身。中年入蜀,投身军旅生活,官至宝章阁待制。晚年退居家乡。创作诗歌今存九千多首,内容极为丰富。著有《剑南诗稿》、《渭南文集》、《南唐书》、《老学庵笔记》等。 陆游的作品>>

猜您喜欢

杂赋十二首

陆游

齐民让畔不争桑,和气横流岁自穰。qí mín ràng pàn bù zhēng sāng,hé qì héng liú suì zì ráng。
君看三山百家聚,更无一垄有遗蝗。jūn kàn sān shān bǎi jiā jù,gèng wú yī lǒng yǒu yí huáng。

杂赋十二首

陆游

得雨郊原已遍耕,东家西舍多逢迎。dé yǔ jiāo yuán yǐ biàn gēng,dōng jiā xī shě duō féng yíng。
前山云起树无影,别浦潮生船有声。qián shān yún qǐ shù wú yǐng,bié pǔ cháo shēng chuán yǒu shēng。

自法云归

陆游

落日疏林数点鸦,青山阙处是吾家。luò rì shū lín shù diǎn yā,qīng shān quē chù shì wú jiā。
归来何事添幽致,小灶灯前自煮茶。guī lái hé shì tiān yōu zhì,xiǎo zào dēng qián zì zhǔ chá。

枯菊

陆游

龙山落帽未多时,陈迹依然使我悲。lóng shān luò mào wèi duō shí,chén jì yī rán shǐ wǒ bēi。
粲粲菊花何似好,阶前惟见束枯枝。càn càn jú huā hé shì hǎo,jiē qián wéi jiàn shù kū zhī。

梦曾文清公

陆游

有道真为万物宗,巉然使我叹犹龙。yǒu dào zhēn wèi wàn wù zōng,chán rán shǐ wǒ tàn yóu lóng。
晨鸡底事惊残梦,一夕清谈恨未终。chén jī dǐ shì jīng cán mèng,yī xī qīng tán hèn wèi zhōng。

睡觉

陆游

白日悠悠喜意平,梦中历历觉魂清。bái rì yōu yōu xǐ yì píng,mèng zhōng lì lì jué hún qīng。
觉时不落晨鸡后,静待天窗一点明。jué shí bù luò chén jī hòu,jìng dài tiān chuāng yī diǎn míng。

两日寒雨作雪不成夜忽大雨遂晴

陆游

折木翻涛一夜风,浮云吹尽日行空。zhé mù fān tāo yī yè fēng,fú yún chuī jǐn rì xíng kōng。
天公岂是真悭雪,三白留来付腊中。tiān gōng qǐ shì zhēn qiān xuě,sān bái liú lái fù là zhōng。

醉书

陆游

天公赋与五湖秋,风月云烟处处留。tiān gōng fù yǔ wǔ hú qiū,fēng yuè yún yān chù chù liú。
损食一年犹可健,无诗三日却堪忧。sǔn shí yī nián yóu kě jiàn,wú shī sān rì què kān yōu。

读唐人愁诗戏作五首

陆游

少时唤愁作底物,老境方知世有愁。shǎo shí huàn chóu zuò dǐ wù,lǎo jìng fāng zhī shì yǒu chóu。
忘尽世间愁故在,和身忘却始应休。wàng jǐn shì jiān chóu gù zài,hé shēn wàng què shǐ yīng xiū。

读唐人愁诗戏作五首

陆游

清愁自是诗中料,向使无愁可得诗。qīng chóu zì shì shī zhōng liào,xiàng shǐ wú chóu kě dé shī。
不属僧窗孤宿夜,即还山驿旅游时。bù shǔ sēng chuāng gū sù yè,jí hái shān yì lǚ yóu shí。

读唐人愁诗戏作五首

陆游

天恐文人未尽才,常教零落在蒿莱。tiān kǒng wén rén wèi jǐn cái,cháng jiào líng luò zài hāo lái。
不为千载离骚计,屈子何由泽畔来。bù wèi qiān zài lí sāo jì,qū zi hé yóu zé pàn lái。

读唐人愁诗戏作五首

陆游

我辈情钟不自由,等闲白却九分头。wǒ bèi qíng zhōng bù zì yóu,děng xián bái què jiǔ fēn tóu。
此怀岂独骚人事,三百篇中半是愁。cǐ huái qǐ dú sāo rén shì,sān bǎi piān zhōng bàn shì chóu。

读唐人愁诗戏作五首

陆游

飞雪安能住酒中,闲愁见酒亦消融。fēi xuě ān néng zhù jiǔ zhōng,xián chóu jiàn jiǔ yì xiāo róng。
山家有力参天地,不放清尊一日空。shān jiā yǒu lì cān tiān dì,bù fàng qīng zūn yī rì kōng。

十二月十日暮小雪即止二首

陆游

夜来急雪打船窗,今夜推窗月满江。yè lái jí xuě dǎ chuán chuāng,jīn yè tuī chuāng yuè mǎn jiāng。
堪恨无情一枝橹,水禽惊起不成双。kān hèn wú qíng yī zhī lǔ,shuǐ qín jīng qǐ bù chéng shuāng。

十二月十日暮小雪即止二首

陆游

夜来一雪苦匆匆,千里浓云忽扫空。yè lái yī xuě kǔ cōng cōng,qiān lǐ nóng yún hū sǎo kōng。
换得月明良不恶,未须过计虑蝗虫。huàn dé yuè míng liáng bù è,wèi xū guò jì lǜ huáng chóng。