古诗词

千叶黄梅歌呈王梦得张以道

张镃

笛声吹起南湖水,散作奇葩满园里。dí shēng chuī qǐ nán hú shuǐ,sàn zuò qí pā mǎn yuán lǐ。
被春收入玉照堂,不逐馀芳弄红紫。bèi chūn shōu rù yù zhào táng,bù zhú yú fāng nòng hóng zǐ。
一春开霁能几时,江梅正多人来稀。yī chūn kāi jì néng jǐ shí,jiāng méi zhèng duō rén lái xī。
光风屈指巳过半,赖有缃蕊森高枝。guāng fēng qū zhǐ sì guò bàn,lài yǒu xiāng ruǐ sēn gāo zhī。
今朝拄杖偏宜到,暖碧红烟染林草。jīn cháo zhǔ zhàng piān yí dào,nuǎn bì hóng yān rǎn lín cǎo。
悠然试就花下行,便有疏英点乌帽。yōu rán shì jiù huā xià xíng,biàn yǒu shū yīng diǎn wū mào。
细看宝靥轻金涂,密网粲缀万斛珠。xì kàn bǎo yè qīng jīn tú,mì wǎng càn zhuì wàn hú zhū。
一香举处众香发,幻巧更吐冰霜须。yī xiāng jǔ chù zhòng xiāng fā,huàn qiǎo gèng tǔ bīng shuāng xū。
叵罗盛酒如春沼,不待东风自开了。pǒ luó shèng jiǔ rú chūn zhǎo,bù dài dōng fēng zì kāi le。
呼童撼作晴雪飞,雪飞争似花飞好。hū tóng hàn zuò qíng xuě fēi,xuě fēi zhēng shì huā fēi hǎo。
上都赏玩争出城,日高三丈车马尘。shàng dōu shǎng wán zhēng chū chéng,rì gāo sān zhàng chē mǎ chén。
谁能摆脱热官与铜臭,肯学花底真闲人。shuí néng bǎi tuō rè guān yǔ tóng chòu,kěn xué huā dǐ zhēn xián rén。
时平空山老壮士,不得灭秦报君死。shí píng kōng shān lǎo zhuàng shì,bù dé miè qín bào jūn sǐ。
鸡鸣抚剑起相叹,梦领全师渡河水。jī míng fǔ jiàn qǐ xiāng tàn,mèng lǐng quán shī dù hé shuǐ。
吾曹耻作儿女愁,何如且插花满头。wú cáo chǐ zuò ér nǚ chóu,hé rú qiě chā huā mǎn tóu。
一盏一盏复一盏,坐到落梅无始休。yī zhǎn yī zhǎn fù yī zhǎn,zuò dào luò méi wú shǐ xiū。
无梅有月尤堪饮,醉卧苍苔石为枕。wú méi yǒu yuè yóu kān yǐn,zuì wò cāng tái shí wèi zhěn。
醒来明月别寻花,桃岸翻霞杏堆锦。xǐng lái míng yuè bié xún huā,táo àn fān xiá xìng duī jǐn。

张镃

张镃(1153—1221?)原字时可,因慕郭功甫,故易字功甫,号约斋。南宋文学家,先世成纪(今甘肃天水)人,寓居临安(现浙江杭州),卜居南湖。出身显赫,为宋南渡名将张俊曾孙,刘光世外孙。他又是宋末著名诗词家张炎的曾祖,是张氏家族由武功转向文阶过程中的重要环节。隆兴二年(1164),为大理司直。淳熙年间直秘阁通判婺州。庆元初为司农寺主簿,迁司农寺丞。开禧三年(1207)与谋诛韩侂胄,又欲去宰相史弥远,事泄,于嘉定四年十二月被除名象州编管,卒于是年后。 张镃的作品>>

猜您喜欢

潘茂洪借屋地主催起仆以山园暂假寓泊书两诗送之

张镃

种艺吾方屋数间,图书鸡犬称君闲。zhǒng yì wú fāng wū shù jiān,tú shū jī quǎn chēng jūn xián。
径携桃叶航湖去,别有新居却载还。jìng xié táo yè háng hú qù,bié yǒu xīn jū què zài hái。

相士陈邦彦觅诗

张镃

眼力知君已绝伦,奉传一法更通神。yǎn lì zhī jūn yǐ jué lún,fèng chuán yī fǎ gèng tōng shén。
看渠天爵高人爵,方是人间富贵人。kàn qú tiān jué gāo rén jué,fāng shì rén jiān fù guì rén。

行次德清

张镃

波鸣船板唤晨兴,倦睫揩摩得梦醒。bō míng chuán bǎn huàn chén xīng,juàn jié kāi mó dé mèng xǐng。
到县阴晴休更问,野禽声已喜人听。dào xiàn yīn qíng xiū gèng wèn,yě qín shēng yǐ xǐ rén tīng。

行次德清

张镃

浮图立处觉天低,迎我船行十里时。fú tú lì chù jué tiān dī,yíng wǒ chuán xíng shí lǐ shí。
不是前山明复暗,那知头上白云移。bù shì qián shān míng fù àn,nà zhī tóu shàng bái yún yí。

行次德清

张镃

渐凉山水倍清华,不说渔樵亦自嘉。jiàn liáng shān shuǐ bèi qīng huá,bù shuō yú qiáo yì zì jiā。
好是趁人全省力,龟溪才过又荷花。hǎo shì chèn rén quán shěng lì,guī xī cái guò yòu hé huā。

携杨秘监诗一编登舟因成二绝

张镃

今日何曾独自来,船中相伴有诚斋。jīn rì hé céng dú zì lái,chuán zhōng xiāng bàn yǒu chéng zhāi。
须知不局诗编里,妙用方能处处皆。xū zhī bù jú shī biān lǐ,miào yòng fāng néng chù chù jiē。

携杨秘监诗一编登舟因成二绝

张镃

造化精神无尽期,跳腾踔厉即时追。zào huà jīng shén wú jǐn qī,tiào téng chuō lì jí shí zhuī。
目前言句知多少,罕有先生活法诗。mù qián yán jù zhī duō shǎo,hǎn yǒu xiān shēng huó fǎ shī。

行次下渚湖二首

张镃

绵延苍岫补林空,菱荇通船万镜中。mián yán cāng xiù bǔ lín kōng,líng xìng tōng chuán wàn jìng zhōng。
黄白花明如绣出,蜻蜓犹爱蓼成丛。huáng bái huā míng rú xiù chū,qīng tíng yóu ài liǎo chéng cóng。

行次下渚湖二首

张镃

野童绿草牧鹅群,诗料今朝得几分。yě tóng lǜ cǎo mù é qún,shī liào jīn cháo dé jǐ fēn。
俯仰纵横皆合律,云如层树树如云。fǔ yǎng zòng héng jiē hé lǜ,yún rú céng shù shù rú yún。

杂兴

张镃

迢遥秦陇旧家山,百万貔貅拥节还。tiáo yáo qín lǒng jiù jiā shān,bǎi wàn pí xiū yōng jié hái。
读尽一编时自许,西风吹梦玉门关。dú jǐn yī biān shí zì xǔ,xī fēng chuī mèng yù mén guān。

杂兴

张镃

小圃秋光不世情,蠹枝枯蘖忽重青。xiǎo pǔ qiū guāng bù shì qíng,dù zhī kū niè hū zhòng qīng。
凌晨自灌银床水,居士新看种树经。líng chén zì guàn yín chuáng shuǐ,jū shì xīn kàn zhǒng shù jīng。

杂兴

张镃

细读南山扣角歌,机锋投处几曾多。xì dú nán shān kòu jiǎo gē,jī fēng tóu chù jǐ céng duō。
道人不踏门前路,敝帚其如自爱何。dào rén bù tà mén qián lù,bì zhǒu qí rú zì ài hé。

道傍丛祠榜云老人庙

张镃

里俗崇祠想报功,袍靴包裹雪髯翁。lǐ sú chóng cí xiǎng bào gōng,páo xuē bāo guǒ xuě rán wēng。
休嗟事始无人识,纵有丰碑亦是空。xiū jiē shì shǐ wú rén shí,zòng yǒu fēng bēi yì shì kōng。

园步杂兴

张镃

欢意千年孰与齐,恰如稚子候门时。huān yì qiān nián shú yǔ qí,qià rú zhì zi hòu mén shí。
八旬半载争多少,匹似渊明已较迟。bā xún bàn zài zhēng duō shǎo,pǐ shì yuān míng yǐ jiào chí。

园步杂兴

张镃

豆篱黄叶被蔬田,静极情怀似黯然。dòu lí huáng yè bèi shū tián,jìng jí qíng huái shì àn rán。
居舍又从东壁看,柳梢浓处起厨烟。jū shě yòu cóng dōng bì kàn,liǔ shāo nóng chù qǐ chú yān。