古诗词

千叶黄梅歌呈王梦得张以道

张镃

笛声吹起南湖水,散作奇葩满园里。dí shēng chuī qǐ nán hú shuǐ,sàn zuò qí pā mǎn yuán lǐ。
被春收入玉照堂,不逐馀芳弄红紫。bèi chūn shōu rù yù zhào táng,bù zhú yú fāng nòng hóng zǐ。
一春开霁能几时,江梅正多人来稀。yī chūn kāi jì néng jǐ shí,jiāng méi zhèng duō rén lái xī。
光风屈指巳过半,赖有缃蕊森高枝。guāng fēng qū zhǐ sì guò bàn,lài yǒu xiāng ruǐ sēn gāo zhī。
今朝拄杖偏宜到,暖碧红烟染林草。jīn cháo zhǔ zhàng piān yí dào,nuǎn bì hóng yān rǎn lín cǎo。
悠然试就花下行,便有疏英点乌帽。yōu rán shì jiù huā xià xíng,biàn yǒu shū yīng diǎn wū mào。
细看宝靥轻金涂,密网粲缀万斛珠。xì kàn bǎo yè qīng jīn tú,mì wǎng càn zhuì wàn hú zhū。
一香举处众香发,幻巧更吐冰霜须。yī xiāng jǔ chù zhòng xiāng fā,huàn qiǎo gèng tǔ bīng shuāng xū。
叵罗盛酒如春沼,不待东风自开了。pǒ luó shèng jiǔ rú chūn zhǎo,bù dài dōng fēng zì kāi le。
呼童撼作晴雪飞,雪飞争似花飞好。hū tóng hàn zuò qíng xuě fēi,xuě fēi zhēng shì huā fēi hǎo。
上都赏玩争出城,日高三丈车马尘。shàng dōu shǎng wán zhēng chū chéng,rì gāo sān zhàng chē mǎ chén。
谁能摆脱热官与铜臭,肯学花底真闲人。shuí néng bǎi tuō rè guān yǔ tóng chòu,kěn xué huā dǐ zhēn xián rén。
时平空山老壮士,不得灭秦报君死。shí píng kōng shān lǎo zhuàng shì,bù dé miè qín bào jūn sǐ。
鸡鸣抚剑起相叹,梦领全师渡河水。jī míng fǔ jiàn qǐ xiāng tàn,mèng lǐng quán shī dù hé shuǐ。
吾曹耻作儿女愁,何如且插花满头。wú cáo chǐ zuò ér nǚ chóu,hé rú qiě chā huā mǎn tóu。
一盏一盏复一盏,坐到落梅无始休。yī zhǎn yī zhǎn fù yī zhǎn,zuò dào luò méi wú shǐ xiū。
无梅有月尤堪饮,醉卧苍苔石为枕。wú méi yǒu yuè yóu kān yǐn,zuì wò cāng tái shí wèi zhěn。
醒来明月别寻花,桃岸翻霞杏堆锦。xǐng lái míng yuè bié xún huā,táo àn fān xiá xìng duī jǐn。

张镃

张镃(1153—1221?)原字时可,因慕郭功甫,故易字功甫,号约斋。南宋文学家,先世成纪(今甘肃天水)人,寓居临安(现浙江杭州),卜居南湖。出身显赫,为宋南渡名将张俊曾孙,刘光世外孙。他又是宋末著名诗词家张炎的曾祖,是张氏家族由武功转向文阶过程中的重要环节。隆兴二年(1164),为大理司直。淳熙年间直秘阁通判婺州。庆元初为司农寺主簿,迁司农寺丞。开禧三年(1207)与谋诛韩侂胄,又欲去宰相史弥远,事泄,于嘉定四年十二月被除名象州编管,卒于是年后。 张镃的作品>>

猜您喜欢

暂归桂隐杂书四首

张镃

作双鸂?住方池,乐此荷钱近钓矶。zuò shuāng xī zhù fāng chí,lè cǐ hé qián jìn diào jī。
应笑主翁尘袂黑,故从清泚浣红衣。yīng xiào zhǔ wēng chén mèi hēi,gù cóng qīng cǐ huàn hóng yī。

暂归桂隐杂书四首

张镃

诗料无穷满目前,只须拈出见成篇。shī liào wú qióng mǎn mù qián,zhǐ xū niān chū jiàn chéng piān。
骑兵莫道随官俗,也解争奴曲涧船。qí bīng mò dào suí guān sú,yě jiě zhēng nú qū jiàn chuán。

暂归桂隐杂书四首

张镃

茅屋烟升正早炊,覆墙高柳涨新枝。máo wū yān shēng zhèng zǎo chuī,fù qiáng gāo liǔ zhǎng xīn zhī。
飞绵莫便沾泥去,旧爱疏篱雪下时。fēi mián mò biàn zhān ní qù,jiù ài shū lí xuě xià shí。

荠花

张镃

荠花繁处蝶争飞,忽忆前年三月时。jì huā fán chù dié zhēng fēi,hū yì qián nián sān yuè shí。
流水流杯人共醉,晚来疏雨又新诗。liú shuǐ liú bēi rén gòng zuì,wǎn lái shū yǔ yòu xīn shī。

题左顾亭

张镃

物我何曾有异同,莫言龟印偶相逢。wù wǒ hé céng yǒu yì tóng,mò yán guī yìn ǒu xiāng féng。
水中放去炉中得,心法须知一镜空。shuǐ zhōng fàng qù lú zhōng dé,xīn fǎ xū zhī yī jìng kōng。

安溪道中

张镃

染晴波色重于蓝,烟坞人家屋两三。rǎn qíng bō sè zhòng yú lán,yān wù rén jiā wū liǎng sān。
明月在山天在水,后回休睡泊溪南。míng yuè zài shān tiān zài shuǐ,hòu huí xiū shuì pō xī nán。

七夕口占

张镃

凉生金井未飘桐,月户星楼记古风。liáng shēng jīn jǐng wèi piāo tóng,yuè hù xīng lóu jì gǔ fēng。
乞巧频年但成拙,懒将祈请效儿童。qǐ qiǎo pín nián dàn chéng zhuō,lǎn jiāng qí qǐng xiào ér tóng。

龙瑞宫

张镃

阳明古罅閟灵宫,祷雨传闻见活龙。yáng míng gǔ xià bì líng gōng,dǎo yǔ chuán wén jiàn huó lóng。
可是高人不留我,却从归路数杉松。kě shì gāo rén bù liú wǒ,què cóng guī lù shù shān sōng。

秋清

张镃

更阑何事识秋清,历历江湖兴致新。gèng lán hé shì shí qiū qīng,lì lì jiāng hú xīng zhì xīn。
犬吠数声风外橹,隔城同是未眠人。quǎn fèi shù shēng fēng wài lǔ,gé chéng tóng shì wèi mián rén。

七夕池上泛舟四首

张镃

居士乘闲养就痴,争如灵鹊自知时。jū shì chéng xián yǎng jiù chī,zhēng rú líng què zì zhī shí。
不从楼上求新巧,却向船中赋拙诗。bù cóng lóu shàng qiú xīn qiǎo,què xiàng chuán zhōng fù zhuō shī。

七夕池上泛舟四首

张镃

秋入冯夷碧殿凉,仙游十万不分行。qiū rù féng yí bì diàn liáng,xiān yóu shí wàn bù fēn xíng。
锦蜺香满烟蒙伞,翠凤光浮露涤裳。jǐn ní xiāng mǎn yān méng sǎn,cuì fèng guāng fú lù dí shang。

七夕池上泛舟四首

张镃

柳系荃桡句未成,拨船微动碧香迎。liǔ xì quán ráo jù wèi chéng,bō chuán wēi dòng bì xiāng yíng。
琉璃自爱无瑕翳,不放池西一叶生。liú lí zì ài wú xiá yì,bù fàng chí xī yī yè shēng。

七夕池上泛舟四首

张镃

夜雨连明旋出奇,涨平荷盖失参差。yè yǔ lián míng xuán chū qí,zhǎng píng hé gài shī cān chà。
更教红莟肩齐水,要学湘妃晓浴时。gèng jiào hóng hàn jiān qí shuǐ,yào xué xiāng fēi xiǎo yù shí。

得巨笋三尺围送王叔兴

张镃

猫头名字出长沙,别号犀株岂过夸。māo tóu míng zì chū zhǎng shā,bié hào xī zhū qǐ guò kuā。
好对竹尊招二子,藕如船大枣如瓜。hǎo duì zhú zūn zhāo èr zi,ǒu rú chuán dà zǎo rú guā。

桥廊上作

张镃

夜半沾衣露气浓,茂林迥岸月髼松。yè bàn zhān yī lù qì nóng,mào lín jiǒng àn yuè péng sōng。
无人不道长安住,却似乱山烟翠中。wú rén bù dào zhǎng ān zhù,què shì luàn shān yān cuì zhōng。