古诗词

刘宗古画过海寿星

张镃

南极煌煌山川精,辉明渊耀为天经。nán jí huáng huáng shān chuān jīng,huī míng yuān yào wèi tiān jīng。
化成仙人渡沧溟,黑风不作鱼龙腥。huà chéng xiān rén dù cāng míng,hēi fēng bù zuò yú lóng xīng。
冉冉风气如云停,峨冠曳带从竛竮。rǎn rǎn fēng qì rú yún tíng,é guān yè dài cóng líng pīng。
修髯炯目玉鍊形,神光转映浮中庭。xiū rán jiǒng mù yù liàn xíng,shén guāng zhuǎn yìng fú zhōng tíng。
穹龟坐踞捐辎軿,辽东令威姓维丁。qióng guī zuò jù juān zī píng,liáo dōng lìng wēi xìng wéi dīng。
翔空欲下摇霜翎,予方厌世争腐腥。xiáng kōng yù xià yáo shuāng líng,yǔ fāng yàn shì zhēng fǔ xīng。
栖心元域全撄宁,此图谁将揭素屏。qī xīn yuán yù quán yīng níng,cǐ tú shuí jiāng jiē sù píng。
细观混体通百灵,诛馘飞毒命门扃。xì guān hùn tǐ tōng bǎi líng,zhū guó fēi dú mìng mén jiōng。
清音透顶闻雷霆,披萝重冈斸松苓,我命在我同千龄。qīng yīn tòu dǐng wén léi tíng,pī luó zhòng gāng zhǔ sōng líng,wǒ mìng zài wǒ tóng qiān líng。

张镃

张镃(1153—1221?)原字时可,因慕郭功甫,故易字功甫,号约斋。南宋文学家,先世成纪(今甘肃天水)人,寓居临安(现浙江杭州),卜居南湖。出身显赫,为宋南渡名将张俊曾孙,刘光世外孙。他又是宋末著名诗词家张炎的曾祖,是张氏家族由武功转向文阶过程中的重要环节。隆兴二年(1164),为大理司直。淳熙年间直秘阁通判婺州。庆元初为司农寺主簿,迁司农寺丞。开禧三年(1207)与谋诛韩侂胄,又欲去宰相史弥远,事泄,于嘉定四年十二月被除名象州编管,卒于是年后。 张镃的作品>>

猜您喜欢

送马舍人赴建康军幕

张镃

柳营谋客自枫宸,去去尖风雁字匀。liǔ yíng móu kè zì fēng chén,qù qù jiān fēng yàn zì yún。
莫把吟诗替横槊,新亭北望正愁人。mò bǎ yín shī tì héng shuò,xīn tíng běi wàng zhèng chóu rén。

武子得监左帑归甬东待次

张镃

看湖初过月阴阴,同望灯廛话夜深。kàn hú chū guò yuè yīn yīn,tóng wàng dēng chán huà yè shēn。
帆向西兴人便远,再来华近莫相寻。fān xiàng xī xīng rén biàn yuǎn,zài lái huá jìn mò xiāng xún。

陆严州赴召喜成三诗

张镃

精舍欣闻已解骖,风樯不易到江干。jīng shě xīn wén yǐ jiě cān,fēng qiáng bù yì dào jiāng gàn。
一缄试读幽人语,莫作时情贺礼看。yī jiān shì dú yōu rén yǔ,mò zuò shí qíng hè lǐ kàn。

陆严州赴召喜成三诗

张镃

荣辱心中总不疑,因公环召独成诗。róng rǔ xīn zhōng zǒng bù yí,yīn gōng huán zhào dú chéng shī。
只愁相见无多话,不似寻常梦里时。zhǐ chóu xiāng jiàn wú duō huà,bù shì xún cháng mèng lǐ shí。

陆严州赴召喜成三诗

张镃

知己从来自有天,除书宁复待人传。zhī jǐ cóng lái zì yǒu tiān,chú shū níng fù dài rén chuán。
青云直上非逾分,占上声名五十年。qīng yún zhí shàng fēi yú fēn,zhàn shàng shēng míng wǔ shí nián。

简马庄父

张镃

才名曾道相君知,少忍黄粱数日炊。cái míng céng dào xiāng jūn zhī,shǎo rěn huáng liáng shù rì chuī。
堪笑南湖愈疏拙,相逢无话说多时。kān xiào nán hú yù shū zhuō,xiāng féng wú huà shuō duō shí。

点视马驿因成两绝

张镃

别驾今晨检驿亭,道迎羸卒破铜钲。bié jià jīn chén jiǎn yì tíng,dào yíng léi zú pò tóng zhēng。
当年错做书窗梦,蔽日旌旗出塞兵。dāng nián cuò zuò shū chuāng mèng,bì rì jīng qí chū sāi bīng。

点视马驿因成两绝

张镃

万里关山过险巇,风廊聊此憩权奇。wàn lǐ guān shān guò xiǎn xī,fēng láng liáo cǐ qì quán qí。
天开径上从兹始,想见长鸣振鬣时。tiān kāi jìng shàng cóng zī shǐ,xiǎng jiàn zhǎng míng zhèn liè shí。

何氏书堂

张镃

谁云学宦不同源,人镜风流百世存。shuí yún xué huàn bù tóng yuán,rén jìng fēng liú bǎi shì cún。
想见当年临案牍,必无书限误成根。xiǎng jiàn dāng nián lín àn dú,bì wú shū xiàn wù chéng gēn。

忆夏墟山园

张镃

松处筑亭何日见,霜时开径去年行。sōng chù zhù tíng hé rì jiàn,shuāng shí kāi jìng qù nián xíng。
速排忙事成幽事,已觉贪山浪得声。sù pái máng shì chéng yōu shì,yǐ jué tān shān làng dé shēng。

题郭水坚画美人二首

张镃

从来憨态最难宜,只把红绡映雪肌。cóng lái hān tài zuì nán yí,zhǐ bǎ hóng xiāo yìng xuě jī。
自是一枝香杏了,莫嫌都不带花枝。zì shì yī zhī xiāng xìng le,mò xián dōu bù dài huā zhī。

题郭水坚画美人二首

张镃

云亸钗梁倚鬓鸦,玉温冰洁谢铅华。yún duǒ chāi liáng yǐ bìn yā,yù wēn bīng jié xiè qiān huá。
欲知占断人间韵,便是春风最后花。yù zhī zhàn duàn rén jiān yùn,biàn shì chūn fēng zuì hòu huā。

谒陆礼部归偶成二绝句

张镃

欲识清狂自在身,关门湖上独经春。yù shí qīng kuáng zì zài shēn,guān mén hú shàng dú jīng chūn。
今朝正接黄梅雨,却出冲泥访故人。jīn cháo zhèng jiē huáng méi yǔ,què chū chōng ní fǎng gù rén。

谒陆礼部归偶成二绝句

张镃

有口宁论黠与痴,相投无过只谈诗。yǒu kǒu níng lùn xiá yǔ chī,xiāng tóu wú guò zhǐ tán shī。
要知此客非忙客,欲去迟回尚读碑。yào zhī cǐ kè fēi máng kè,yù qù chí huí shàng dú bēi。

有怀新筠州杨秘监寄赠八绝兼桂隐茶

张镃

老子生来铁面皮,要渠嬉笑莫过诗。lǎo zi shēng lái tiě miàn pí,yào qú xī xiào mò guò shī。
可怜百巧卿云手,拙直今年一奏词。kě lián bǎi qiǎo qīng yún shǒu,zhuō zhí jīn nián yī zòu cí。