古诗词

奉祠云台题陈希夷画像

张镃

张子为人懒无对,遮手一官追行辈。zhāng zi wèi rén lǎn wú duì,zhē shǒu yī guān zhuī xíng bèi。
扑缘埃壤半年馀,亡补公家真合退。pū yuán āi rǎng bàn nián yú,wáng bǔ gōng jiā zhēn hé tuì。
病羸应念故园荒,连缄力扣中书堂。bìng léi yīng niàn gù yuán huāng,lián jiān lì kòu zhōng shū táng。
琳宫分秩问天得,给舍便喜书敕黄。lín gōng fēn zhì wèn tiān dé,gěi shě biàn xǐ shū chì huáng。
沉疴返舍倏去体,涸鲋顺水回春塘。chén kē fǎn shě shū qù tǐ,hé fù shùn shuǐ huí chūn táng。
壁间先挂陈处士,案上更寘铜炉香。bì jiān xiān guà chén chù shì,àn shàng gèng zhì tóng lú xiāng。
易编与我为四友,一段因缘殊不偶。yì biān yǔ wǒ wèi sì yǒu,yī duàn yīn yuán shū bù ǒu。
从容何止两岁期,自此相依当耐久。cóng róng hé zhǐ liǎng suì qī,zì cǐ xiāng yī dāng nài jiǔ。
清腴气貌俨如生,入京尚想骑驴行。qīng yú qì mào yǎn rú shēng,rù jīng shàng xiǎng qí lǘ xíng。
世间大事硬汉了,物有所重有所轻。shì jiān dà shì yìng hàn le,wù yǒu suǒ zhòng yǒu suǒ qīng。
后来一曲愈可尚,不暇随人作卿相。hòu lái yī qū yù kě shàng,bù xiá suí rén zuò qīng xiāng。
急归依旧白云乡,忍使猿惊空蕙帐。jí guī yī jiù bái yún xiāng,rěn shǐ yuán jīng kōng huì zhàng。
东吴西华遥相望,海雾天风正摧荡。dōng wú xī huá yáo xiāng wàng,hǎi wù tiān fēng zhèng cuī dàng。
无边花月自依春,来伴南湖诗酒舫。wú biān huā yuè zì yī chūn,lái bàn nán hú shī jiǔ fǎng。

张镃

张镃(1153—1221?)原字时可,因慕郭功甫,故易字功甫,号约斋。南宋文学家,先世成纪(今甘肃天水)人,寓居临安(现浙江杭州),卜居南湖。出身显赫,为宋南渡名将张俊曾孙,刘光世外孙。他又是宋末著名诗词家张炎的曾祖,是张氏家族由武功转向文阶过程中的重要环节。隆兴二年(1164),为大理司直。淳熙年间直秘阁通判婺州。庆元初为司农寺主簿,迁司农寺丞。开禧三年(1207)与谋诛韩侂胄,又欲去宰相史弥远,事泄,于嘉定四年十二月被除名象州编管,卒于是年后。 张镃的作品>>

猜您喜欢

浮庵洁疾戏呈

张镃

黄埃簸空吹赫日,白鸟不度喑蝉声。huáng āi bǒ kōng chuī hè rì,bái niǎo bù dù yīn chán shēng。
先生出门数有碍,陋巷粪壤愁逢迎。xiān shēng chū mén shù yǒu ài,lòu xiàng fèn rǎng chóu féng yíng。
家山望断围修竹,常说携书伴鸣犊。jiā shān wàng duàn wéi xiū zhú,cháng shuō xié shū bàn míng dú。
心无拣择自清凉,臭腐神奇总超俗。xīn wú jiǎn zé zì qīng liáng,chòu fǔ shén qí zǒng chāo sú。

蔬饭

张镃

夜虹照饭光如玉,春瓯饤菜肥于肉。yè hóng zhào fàn guāng rú yù,chūn ōu dìng cài féi yú ròu。
周郎赤米太寒酸,潘令紫姜徒记录。zhōu láng chì mǐ tài hán suān,pān lìng zǐ jiāng tú jì lù。
饥创塞罢忘贪欲,气定徐行手摩腹。jī chuàng sāi bà wàng tān yù,qì dìng xú xíng shǒu mó fù。
更能运任着衣裳,听尔计高三十六。gèng néng yùn rèn zhe yī shang,tīng ěr jì gāo sān shí liù。

病起见瓶中蜡梅偶书

张镃

南湖地胜无凡木,只说寒梅夸不足。nán hú dì shèng wú fán mù,zhǐ shuō hán méi kuā bù zú。
四般风韵两般高,黄如蜂蜡白如玉。sì bān fēng yùn liǎng bān gāo,huáng rú fēng là bái rú yù。
馀品缃红亦总嘉,早开最喜黄白花。yú pǐn xiāng hóng yì zǒng jiā,zǎo kāi zuì xǐ huáng bái huā。
去年树下看不厌,吟兴被压空长嗟。qù nián shù xià kàn bù yàn,yín xīng bèi yā kōng zhǎng jiē。
今冬一病恰半月,未暇寻梅踏残雪。jīn dōng yī bìng qià bàn yuè,wèi xiá xún méi tà cán xuě。
数枝蜡蕊忽先来,吹香大慰经年别。shù zhī là ruǐ hū xiān lái,chuī xiāng dà wèi jīng nián bié。
道人不作群儿痴,三嗅唤醒胜良医。dào rén bù zuò qún ér chī,sān xiù huàn xǐng shèng liáng yī。
黄绢幼妇语难辨,一默自有无穷诗。huáng juàn yòu fù yǔ nán biàn,yī mò zì yǒu wú qióng shī。
此机亦似维摩老,何曾真难文殊倒。cǐ jī yì shì wéi mó lǎo,hé céng zhēn nán wén shū dào。
从兹不病是谈禅,命花却为金色仙。cóng zī bù bìng shì tán chán,mìng huā què wèi jīn sè xiān。

小疾

张镃

风雨溪山数宿,归来尽有佳晴。fēng yǔ xī shān shù sù,guī lái jǐn yǒu jiā qíng。
小疾何妨隐几,隔窗娇听莺声。xiǎo jí hé fáng yǐn jǐ,gé chuāng jiāo tīng yīng shēng。

净相兰若僧师雅持塑佛疏缘化赠山偈二首

张镃

居士卖屋为宅,盖成舍与瞿昙。jū shì mài wū wèi zhái,gài chéng shě yǔ qú tán。
尚自无钱结裹,何能转施南山。shàng zì wú qián jié guǒ,hé néng zhuǎn shī nán shān。

净相兰若僧师雅持塑佛疏缘化赠山偈二首

张镃

一语雅师听取,插草已自完成。yī yǔ yǎ shī tīng qǔ,chā cǎo yǐ zì wán chéng。
况是三间殿了,如何却欠全身。kuàng shì sān jiān diàn le,rú hé què qiàn quán shēn。

张镃

钟一击,耳根塞,赤肉团边去个贼。zhōng yī jī,ěr gēn sāi,chì ròu tuán biān qù gè zéi。
有人问我解何宗,瞬若多神面门黑。yǒu rén wèn wǒ jiě hé zōng,shùn ruò duō shén miàn mén hēi。
1012«62636465666768