古诗词

太平印歌

张镃

修溪检校闲桃李,暗记苍苔唯屐齿。xiū xī jiǎn xiào xián táo lǐ,àn jì cāng tái wéi jī chǐ。
野鸳时看立汀沙,个字分明尤足喜。yě yuān shí kàn lì tīng shā,gè zì fēn míng yóu zú xǐ。
金驼银鼻岂关念,梦月当窗印寒水。jīn tuó yín bí qǐ guān niàn,mèng yuè dāng chuāng yìn hán shuǐ。
闺门瓜戍忽临期,交与铜章令涤视。guī mén guā shù hū lín qī,jiāo yǔ tóng zhāng lìng dí shì。
篆文春蚓红萦缠,背刻太平兴国年。zhuàn wén chūn yǐn hóng yíng chán,bèi kè tài píng xīng guó nián。
因记太宗全盛日,车书万里恢山川。yīn jì tài zōng quán shèng rì,chē shū wàn lǐ huī shān chuān。
吴王纳地初改郡,钱塘国势犹依然。wú wáng nà dì chū gǎi jùn,qián táng guó shì yóu yī rán。
治中选任不轻予,纵受往往皆前贤。zhì zhōng xuǎn rèn bù qīng yǔ,zòng shòu wǎng wǎng jiē qián xián。
顾我何人来冒缀,迂愚缩朒仍孤悴。gù wǒ hé rén lái mào zhuì,yū yú suō nǜ réng gū cuì。
买臣虽陋会稽怀,靖节殊惭彭泽弃。mǎi chén suī lòu huì jī huái,jìng jié shū cán péng zé qì。
职分犹得按西湖,岸址防侵除葑秽。zhí fēn yóu dé àn xī hú,àn zhǐ fáng qīn chú fēng huì。
泛舟何事最官况,属玉鵁鶄总徒隶。fàn zhōu hé shì zuì guān kuàng,shǔ yù jiāo jīng zǒng tú lì。
无烦移牒水仙王,径写新篇就印章。wú fán yí dié shuǐ xiān wáng,jìng xiě xīn piān jiù yìn zhāng。
给露洗开千树色,支风吹发万荷香。gěi lù xǐ kāi qiān shù sè,zhī fēng chuī fā wàn hé xiāng。
持归桂隐真堪乐,世界清凉似岩壑。chí guī guì yǐn zhēn kān lè,shì jiè qīng liáng shì yán hè。
更将此印印渠诗,是我前生那得知。gèng jiāng cǐ yìn yìn qú shī,shì wǒ qián shēng nà dé zhī。

张镃

张镃(1153—1221?)原字时可,因慕郭功甫,故易字功甫,号约斋。南宋文学家,先世成纪(今甘肃天水)人,寓居临安(现浙江杭州),卜居南湖。出身显赫,为宋南渡名将张俊曾孙,刘光世外孙。他又是宋末著名诗词家张炎的曾祖,是张氏家族由武功转向文阶过程中的重要环节。隆兴二年(1164),为大理司直。淳熙年间直秘阁通判婺州。庆元初为司农寺主簿,迁司农寺丞。开禧三年(1207)与谋诛韩侂胄,又欲去宰相史弥远,事泄,于嘉定四年十二月被除名象州编管,卒于是年后。 张镃的作品>>

猜您喜欢

春分后一日山堂述事

张镃

老圃工夫愈可嘉,种藤萦树尽开花。lǎo pǔ gōng fū yù kě jiā,zhǒng téng yíng shù jǐn kāi huā。
人间似我能闲少,石上看云到日斜。rén jiān shì wǒ néng xián shǎo,shí shàng kàn yún dào rì xié。
樵径有苔休扫叶,茅庵无客亦煎茶。qiáo jìng yǒu tái xiū sǎo yè,máo ān wú kè yì jiān chá。
两边最喜添新竹,夕照斜时渐可遮。liǎng biān zuì xǐ tiān xīn zhú,xī zhào xié shí jiàn kě zhē。

春分后一日山堂述事

张镃

岩通道院碧桃妍,别号琅华小洞天。yán tōng dào yuàn bì táo yán,bié hào láng huá xiǎo dòng tiān。
香火微官方称职,轩裳闲梦自无缘。xiāng huǒ wēi guān fāng chēng zhí,xuān shang xián mèng zì wú yuán。
星坛夜礼魁罡列,丹室朝存震兑全。xīng tán yè lǐ kuí gāng liè,dān shì cháo cún zhèn duì quán。
绝粒飞升休慢语,不求人已是神仙。jué lì fēi shēng xiū màn yǔ,bù qiú rén yǐ shì shén xiān。

自叹

张镃

居士年来更觉痴,竹梢云过望移时。jū shì nián lái gèng jué chī,zhú shāo yún guò wàng yí shí。
晓窗倦栉犹思梦,夜榻忘眠尚改诗。xiǎo chuāng juàn zhì yóu sī mèng,yè tà wàng mián shàng gǎi shī。
匹马未能随李广,一丘端欲效元规。pǐ mǎ wèi néng suí lǐ guǎng,yī qiū duān yù xiào yuán guī。
客谈休讶无心对,贪看蜘蛛结网丝。kè tán xiū yà wú xīn duì,tān kàn zhī zhū jié wǎng sī。

山堂晚兴

张镃

小堂清占景无哗,不向阶前种俗花。xiǎo táng qīng zhàn jǐng wú huā,bù xiàng jiē qián zhǒng sú huā。
过雨家茶脱黄玉,近霜天竹缀丹沙。guò yǔ jiā chá tuō huáng yù,jìn shuāng tiān zhú zhuì dān shā。
静眠宁羡蚁来梦,孤坐屡谙蜂报衙。jìng mián níng xiàn yǐ lái mèng,gū zuò lǚ ān fēng bào yá。
万事一身安分定,关河休用发长嗟。wàn shì yī shēn ān fēn dìng,guān hé xiū yòng fā zhǎng jiē。

园中晚兴

张镃

满襟斜日澹如秋,烟竹湘花结暮愁。mǎn jīn xié rì dàn rú qiū,yān zhú xiāng huā jié mù chóu。
几树蝉清新抱叶,一湾鱼乐旧忘钩。jǐ shù chán qīng xīn bào yè,yī wān yú lè jiù wàng gōu。
蔬盘饱去山家饭,楚调吹来水国讴。shū pán bǎo qù shān jiā fàn,chǔ diào chuī lái shuǐ guó ōu。
此事不教千载识,苦谐时辈祗贻羞。cǐ shì bù jiào qiān zài shí,kǔ xié shí bèi zhī yí xiū。

竹轩诗兴

张镃

柴门风卷却吹开,陿径初成竹旋栽。chái mén fēng juǎn què chuī kāi,xiá jìng chū chéng zhú xuán zāi。
梢影细从茶碗入,叶声轻逐篆烟来。shāo yǐng xì cóng chá wǎn rù,yè shēng qīng zhú zhuàn yān lái。
暑天倦卧星穿透,冬昼闲吟雪压摧。shǔ tiān juàn wò xīng chuān tòu,dōng zhòu xián yín xuě yā cuī。
预想此时应更好,莫移墙下一株梅。yù xiǎng cǐ shí yīng gèng hǎo,mò yí qiáng xià yī zhū méi。

客有折秋香来桂隐者喜成七言呈以道

张镃

半纪移居野水旁,年年尝为木樨忙。bàn jì yí jū yě shuǐ páng,nián nián cháng wèi mù xī máng。
若非老树从头发,安得西风彻骨香。ruò fēi lǎo shù cóng tóu fā,ān dé xī fēng chè gǔ xiāng。
数朵折来犹甚爱,满林开后得无狂。shù duǒ zhé lái yóu shén ài,mǎn lín kāi hòu dé wú kuáng。
今番莫把寻常比,一段清香两主张。jīn fān mò bǎ xún cháng bǐ,yī duàn qīng xiāng liǎng zhǔ zhāng。

南湖书斋

张镃

雨深愁入树花飘,尽际翻晴现帝霄。yǔ shēn chóu rù shù huā piāo,jǐn jì fān qíng xiàn dì xiāo。
目力壮时苍岫长,心情闲处戏鱼跳。mù lì zhuàng shí cāng xiù zhǎng,xīn qíng xián chù xì yú tiào。
秋云总是诗家物,夜市今连里陌桥。qiū yún zǒng shì shī jiā wù,yè shì jīn lián lǐ mò qiáo。
船子不来同载我,却惊翡翠出兰苕。chuán zi bù lái tóng zài wǒ,què jīng fěi cuì chū lán sháo。

偶书

张镃

移居桂隐诗全少,半为支离半为慵。yí jū guì yǐn shī quán shǎo,bàn wèi zhī lí bàn wèi yōng。
今日一杯才引兴,便成七字不求工。jīn rì yī bēi cái yǐn xīng,biàn chéng qī zì bù qiú gōng。
鹤来池畔闲寻水,蝉在松梢快语风。hè lái chí pàn xián xún shuǐ,chán zài sōng shāo kuài yǔ fēng。
门外车尘红似火,唤渠不应嗫嚅翁。mén wài chē chén hóng shì huǒ,huàn qú bù yīng niè rú wēng。

偶书

张镃

花柳无情浪占春,浴鹅波暖早方熏。huā liǔ wú qíng làng zhàn chūn,yù é bō nuǎn zǎo fāng xūn。
催耕野旷鸣黄犊,瞰客篱疏立茜裙。cuī gēng yě kuàng míng huáng dú,kàn kè lí shū lì qiàn qún。
?睡工夫便日永,得闲滋味苦愁分。pīn shuì gōng fū biàn rì yǒng,dé xián zī wèi kǔ chóu fēn。
行行快趁风烟阁,莼鲙诗坛要策勋。xíng xíng kuài chèn fēng yān gé,chún kuài shī tán yào cè xūn。

偶书

张镃

清晓啁啾响众禽,共忻暄色上穹林。qīng xiǎo zhāo jiū xiǎng zhòng qín,gòng xīn xuān sè shàng qióng lín。
巳如料峭春初景,不作萧条岁暮心。sì rú liào qiào chūn chū jǐng,bù zuò xiāo tiáo suì mù xīn。
堆径尚看桐叶在,绕篱那顾菊丛深。duī jìng shàng kàn tóng yè zài,rào lí nà gù jú cóng shēn。
秦正嘉月将何祝,长寿新芽当酒斟。qín zhèng jiā yuè jiāng hé zhù,zhǎng shòu xīn yá dāng jiǔ zhēn。

偶书

张镃

野水因晴自少文,淡云当昼不容昏。yě shuǐ yīn qíng zì shǎo wén,dàn yún dāng zhòu bù róng hūn。
夹泥船小才通港,洗菜人归定入村。jiā ní chuán xiǎo cái tōng gǎng,xǐ cài rén guī dìng rù cūn。
布谷飞鸣随燕去,舂锄俯啄得鱼吞。bù gǔ fēi míng suí yàn qù,chōng chú fǔ zhuó dé yú tūn。
春风有得诗如许,妙处从来复细论。chūn fēng yǒu dé shī rú xǔ,miào chù cóng lái fù xì lùn。

题尚友轩

张镃

作者无如八老诗,古今模轨更求谁。zuò zhě wú rú bā lǎo shī,gǔ jīn mó guǐ gèng qiú shuí。
渊明次及寒山子,太白还同杜拾遗。yuān míng cì jí hán shān zi,tài bái hái tóng dù shí yí。
白傅东坡俱可法,涪翁无巳总堪师。bái fù dōng pō jù kě fǎ,fú wēng wú sì zǒng kān shī。
胸中活底仍须悟,若泥陈言却是痴。xiōng zhōng huó dǐ réng xū wù,ruò ní chén yán què shì chī。

次韵叔祖阁学秋兴

张镃

岁序推流感世浮,乐闲宜早向农畴。suì xù tuī liú gǎn shì fú,lè xián yí zǎo xiàng nóng chóu。
修梧绿减俄过夏,短发丝添剩得秋。xiū wú lǜ jiǎn é guò xià,duǎn fā sī tiān shèng dé qiū。
千古是非归啸傲,一门酬唱胜交游。qiān gǔ shì fēi guī xiào ào,yī mén chóu chàng shèng jiāo yóu。
只因名句多难数,常笑区区赵倚楼。zhǐ yīn míng jù duō nán shù,cháng xiào qū qū zhào yǐ lóu。

桂隐花正开得诚斋木樨七言次韵奉酬

张镃

未说香高众卉林,清名先巳入人深。wèi shuō xiāng gāo zhòng huì lín,qīng míng xiān sì rù rén shēn。
衣青萼绿不见佩,屋贮阿娇纯用金。yī qīng è lǜ bù jiàn pèi,wū zhù ā jiāo chún yòng jīn。
久恨酒肠悭似盏,更输诗字响如砧。jiǔ hèn jiǔ cháng qiān shì zhǎn,gèng shū shī zì xiǎng rú zhēn。
公能为办归休计,肯向花前叹陆沉。gōng néng wèi bàn guī xiū jì,kěn xiàng huā qián tàn lù chén。