古诗词

夜坐放歌书兴

张镃

列星光芒远近同,天河横来压孤篷。liè xīng guāng máng yuǎn jìn tóng,tiān hé héng lái yā gū péng。
溪容一碧看未尽,转入客子诗筒中。xī róng yī bì kàn wèi jǐn,zhuǎn rù kè zi shī tǒng zhōng。
筒中满贮千张纸,一路山川供役使。tǒng zhōng mǎn zhù qiān zhāng zhǐ,yī lù shān chuān gōng yì shǐ。
古来霅水足高人,吾宗首说元真子。gǔ lái zhà shuǐ zú gāo rén,wú zōng shǒu shuō yuán zhēn zi。
都缘抱负经济才,有口挂壁常懒开。dōu yuán bào fù jīng jì cái,yǒu kǒu guà bì cháng lǎn kāi。
樵青渔童与共载,大胜俗侣成群来。qiáo qīng yú tóng yǔ gòng zài,dà shèng sú lǚ chéng qún lái。
可怜当时只名重,野鹤乘轩失威凤。kě lián dāng shí zhǐ míng zhòng,yě hè chéng xuān shī wēi fèng。
虽闻肖像登九重,收奖空言亦何用。suī wén xiào xiàng dēng jiǔ zhòng,shōu jiǎng kōng yán yì hé yòng。
过五百年孙更痴,布裘棕屩骨格宜。guò wǔ bǎi nián sūn gèng chī,bù qiú zōng juē gǔ gé yí。
特来乃祖旧游处,三叫庶几亲见之。tè lái nǎi zǔ jiù yóu chù,sān jiào shù jǐ qīn jiàn zhī。
见之不见俱莫问,人生只合将闲论。jiàn zhī bù jiàn jù mò wèn,rén shēng zhǐ hé jiāng xián lùn。
倘来簪绂付儿嬉,圣贤用晦初未闷。tǎng lái zān fú fù ér xī,shèng xián yòng huì chū wèi mèn。
拍舷还望星与河,此身或是张志和。pāi xián hái wàng xīng yǔ hé,cǐ shēn huò shì zhāng zhì hé。
一杯更醉投床睡,明日歌声犹震地。yī bēi gèng zuì tóu chuáng shuì,míng rì gē shēng yóu zhèn dì。

张镃

张镃(1153—1221?)原字时可,因慕郭功甫,故易字功甫,号约斋。南宋文学家,先世成纪(今甘肃天水)人,寓居临安(现浙江杭州),卜居南湖。出身显赫,为宋南渡名将张俊曾孙,刘光世外孙。他又是宋末著名诗词家张炎的曾祖,是张氏家族由武功转向文阶过程中的重要环节。隆兴二年(1164),为大理司直。淳熙年间直秘阁通判婺州。庆元初为司农寺主簿,迁司农寺丞。开禧三年(1207)与谋诛韩侂胄,又欲去宰相史弥远,事泄,于嘉定四年十二月被除名象州编管,卒于是年后。 张镃的作品>>

猜您喜欢

玉照堂观梅二十首

张镃

六日新春一再来,直须登树赏花开。liù rì xīn chūn yī zài lái,zhí xū dēng shù shǎng huā kāi。
攀翻径上枝梢外,不负东风是此杯。pān fān jìng shàng zhī shāo wài,bù fù dōng fēng shì cǐ bēi。

玉照堂观梅二十首

张镃

从来嫌用和羹字,才到诗中俗杀人。cóng lái xián yòng hé gēng zì,cái dào shī zhōng sú shā rén。
一片彩云溪上暖,兴随芳草夕阳新。yī piàn cǎi yún xī shàng nuǎn,xīng suí fāng cǎo xī yáng xīn。

玉照堂观梅二十首

张镃

醉上轻舟泛渌漪,细穿桥柱独行迟。zuì shàng qīng zhōu fàn lù yī,xì chuān qiáo zhù dú xíng chí。
风前抚掌催花发,惊起群飞五色儿。fēng qián fǔ zhǎng cuī huā fā,jīng qǐ qún fēi wǔ sè ér。

玉照堂观梅二十首

张镃

山际楼台水际村,见梅常是动吟魂。shān jì lóu tái shuǐ jì cūn,jiàn méi cháng shì dòng yín hún。
全身此日清芬里,篱落疏斜不喜论。quán shēn cǐ rì qīng fēn lǐ,lí luò shū xié bù xǐ lùn。

玉照堂观梅二十首

张镃

别开庭院近莲塘,油榭栏干小扇窗。bié kāi tíng yuàn jìn lián táng,yóu xiè lán gàn xiǎo shàn chuāng。
更取梅花瓶内插,放教清梦月横江。gèng qǔ méi huā píng nèi chā,fàng jiào qīng mèng yuè héng jiāng。

玉照堂观梅二十首

张镃

萧然日月岸纶巾,春满幽园肯倦行。xiāo rán rì yuè àn lún jīn,chūn mǎn yōu yuán kěn juàn xíng。
一事尚须烦造物,看松微雨看梅晴。yī shì shàng xū fán zào wù,kàn sōng wēi yǔ kàn méi qíng。

玉照堂观梅二十首

张镃

正暖休嫌夜雨来,恐花乘暖一齐开。zhèng nuǎn xiū xián yè yǔ lái,kǒng huā chéng nuǎn yī qí kāi。
不然何事东风意,容易吹香与碧苔。bù rán hé shì dōng fēng yì,róng yì chuī xiāng yǔ bì tái。

玉照堂观梅二十首

张镃

鹎鵊呼人晓梦回,霁光催赏百株梅。bēi jiá hū rén xiǎo mèng huí,jì guāng cuī shǎng bǎi zhū méi。
轻车不管沾泥滑,童子从来自惯推。qīng chē bù guǎn zhān ní huá,tóng zi cóng lái zì guàn tuī。

玉照堂观梅二十首

张镃

苍帝妃嫔总素装,胜游常是遍江乡。cāng dì fēi pín zǒng sù zhuāng,shèng yóu cháng shì biàn jiāng xiāng。
玉楼谪堕迟归去,冷淡工夫笑我忙。yù lóu zhé duò chí guī qù,lěng dàn gōng fū xiào wǒ máng。

玉照堂观梅二十首

张镃

九节筇枝休化龙,佳时朝暮且相从。jiǔ jié qióng zhī xiū huà lóng,jiā shí cháo mù qiě xiāng cóng。
枯条岂但敲令尽,鸟雀冲花定不忪。kū tiáo qǐ dàn qiāo lìng jǐn,niǎo què chōng huā dìng bù sōng。

玉照堂观梅二十首

张镃

今夕悬知月未圆,照梅已自不胜妍。jīn xī xuán zhī yuè wèi yuán,zhào méi yǐ zì bù shèng yán。
冰姿玉色谁堪比,除是姮娥敢并肩。bīng zī yù sè shuí kān bǐ,chú shì héng é gǎn bìng jiān。

玉照堂观梅二十首

张镃

喜客能挥白玉琴,此花端解古时音。xǐ kè néng huī bái yù qín,cǐ huā duān jiě gǔ shí yīn。
只防老鹤来偷听,引起翻云万里心。zhǐ fáng lǎo hè lái tōu tīng,yǐn qǐ fān yún wàn lǐ xīn。

玉照堂观梅二十首

张镃

杯行才到莫留残,要向梅边露肺肝。bēi xíng cái dào mò liú cán,yào xiàng méi biān lù fèi gān。
今日正晴还有雪,谓予不信试遥看。jīn rì zhèng qíng hái yǒu xuě,wèi yǔ bù xìn shì yáo kàn。

玉照堂观梅二十首

张镃

风调花常逐岁新,苦惭诗思只陈陈。fēng diào huā cháng zhú suì xīn,kǔ cán shī sī zhǐ chén chén。
吟成不敢分明举,生怕渠知鄙薄人。yín chéng bù gǎn fēn míng jǔ,shēng pà qú zhī bǐ báo rén。

玉照堂观梅二十首

张镃

高窠依约百年馀,蠹蘖重重艾衲铺。gāo kē yī yuē bǎi nián yú,dù niè zhòng zhòng ài nà pù。
亲见主人来买地,遮番添得白髭须。qīn jiàn zhǔ rén lái mǎi dì,zhē fān tiān dé bái zī xū。