古诗词

简虞子建

张镃

虞君借屋王城里,闭门端坐穷经史。yú jūn jiè wū wáng chéng lǐ,bì mén duān zuò qióng jīng shǐ。
游谒俱非射利徒,名公往往为知己。yóu yè jù fēi shè lì tú,míng gōng wǎng wǎng wèi zhī jǐ。
年来清贫渐到骨,造命由天常自委。nián lái qīng pín jiàn dào gǔ,zào mìng yóu tiān cháng zì wěi。
属客虽悭北海樽,出街尚矜东郭履。shǔ kè suī qiān běi hǎi zūn,chū jiē shàng jīn dōng guō lǚ。
我交英彦固不少,易足如君诚鲜矣。wǒ jiāo yīng yàn gù bù shǎo,yì zú rú jūn chéng xiān yǐ。
连朝雪片大似掌,平地未尺俄复止。lián cháo xuě piàn dà shì zhǎng,píng dì wèi chǐ é fù zhǐ。
今晨旸光炙瓦垄,旋滴虚檐声不已。jīn chén yáng guāng zhì wǎ lǒng,xuán dī xū yán shēng bù yǐ。
竹间鸟雀快飞鸣,庭下儿童争跳喜。zhú jiān niǎo què kuài fēi míng,tíng xià ér tóng zhēng tiào xǐ。
叩关过我未及款,首问雪诗曾有几。kòu guān guò wǒ wèi jí kuǎn,shǒu wèn xuě shī céng yǒu jǐ。
自云危楼开破牖,尽见山屏群玉倚。zì yún wēi lóu kāi pò yǒu,jǐn jiàn shān píng qún yù yǐ。
远从台馆听笙箫,更煮鲑鱼倾浊醴。yuǎn cóng tái guǎn tīng shēng xiāo,gèng zhǔ guī yú qīng zhuó lǐ。
呼儿诵我湖上句,聊当清歌摇醉耳。hū ér sòng wǒ hú shàng jù,liáo dāng qīng gē yáo zuì ěr。
初闻不觉忽自哂,过奖翻令增愧耻。chū wén bù jué hū zì shěn,guò jiǎng fān lìng zēng kuì chǐ。
屡称非伪弗许辩,更爱无心真绝比。lǚ chēng fēi wěi fú xǔ biàn,gèng ài wú xīn zhēn jué bǐ。
纷纷驰谷跨深坑,苟禄贪荣颡流泚。fēn fēn chí gǔ kuà shēn kēng,gǒu lù tān róng sǎng liú cǐ。
辛勤纵得席暂暖,争坐成群又催起。xīn qín zòng dé xí zàn nuǎn,zhēng zuò chéng qún yòu cuī qǐ。
岂若高蹈身不与,裹布羹蔬藉温美。qǐ ruò gāo dǎo shēn bù yǔ,guǒ bù gēng shū jí wēn měi。
乘闲书纸本非诗,切勿多传召嗤鄙。chéng xián shū zhǐ běn fēi shī,qiè wù duō chuán zhào chī bǐ。

张镃

张镃(1153—1221?)原字时可,因慕郭功甫,故易字功甫,号约斋。南宋文学家,先世成纪(今甘肃天水)人,寓居临安(现浙江杭州),卜居南湖。出身显赫,为宋南渡名将张俊曾孙,刘光世外孙。他又是宋末著名诗词家张炎的曾祖,是张氏家族由武功转向文阶过程中的重要环节。隆兴二年(1164),为大理司直。淳熙年间直秘阁通判婺州。庆元初为司农寺主簿,迁司农寺丞。开禧三年(1207)与谋诛韩侂胄,又欲去宰相史弥远,事泄,于嘉定四年十二月被除名象州编管,卒于是年后。 张镃的作品>>

猜您喜欢

芍药花二首

张镃

自古风流芍药花,花娇袍紫叶翻鸦。zì gǔ fēng liú sháo yào huā,huā jiāo páo zǐ yè fān yā。
诗成举向东风道,不愿旁人定等差。shī chéng jǔ xiàng dōng fēng dào,bù yuàn páng rén dìng děng chà。

芍药花二首

张镃

吟笺欠向此花题,未信翻阶句绝奇。yín jiān qiàn xiàng cǐ huā tí,wèi xìn fān jiē jù jué qí。
三嗅苍髯惹黄粉,又成空对剪来枝。sān xiù cāng rán rě huáng fěn,yòu chéng kōng duì jiǎn lái zhī。

盆橘

张镃

懒向江头置木奴,瓦盆聊玩绿垂珠。lǎn xiàng jiāng tóu zhì mù nú,wǎ pén liáo wán lǜ chuí zhū。
何烦二老输赢决,始悟商山乐不殊。hé fán èr lǎo shū yíng jué,shǐ wù shāng shān lè bù shū。

霜橘

张镃

半霜黄绿尚斓斑,笑指清芬数日间。bàn shuāng huáng lǜ shàng lán bān,xiào zhǐ qīng fēn shù rì jiān。
会得此中堪乐意,洞庭端合傲商山。huì dé cǐ zhōng kān lè yì,dòng tíng duān hé ào shāng shān。

分韵赋散水花得盐字

张镃

春皇游骑玉垂鞭,珠卷扬州十里帘。chūn huáng yóu qí yù chuí biān,zhū juǎn yáng zhōu shí lǐ lián。
一笑诗成休浪举,花如西子句无盐。yī xiào shī chéng xiū làng jǔ,huā rú xī zi jù wú yán。

分韵赋散水花得盐字

张镃

盈枝点缀雪花鲜,环映清流分外妍。yíng zhī diǎn zhuì xuě huā xiān,huán yìng qīng liú fēn wài yán。
应是东君归骑速,不如坠下玉丝鞭。yīng shì dōng jūn guī qí sù,bù rú zhuì xià yù sī biān。

分韵赋散水花得盐字

张镃

苔径斜通砌竹鞭,素光交映入湘帘。tái jìng xié tōng qì zhú biān,sù guāng jiāo yìng rù xiāng lián。
若教谢女庭前种,不道空中雪似盐。ruò jiào xiè nǚ tíng qián zhǒng,bù dào kōng zhōng xuě shì yán。

九月梅花

张镃

寂历疏条叶未空,忽惊冰靥照霜风。jì lì shū tiáo yè wèi kōng,hū jīng bīng yè zhào shuāng fēng。
秋来心事谁能领,不向篱边数菊丛。qiū lái xīn shì shuí néng lǐng,bù xiàng lí biān shù jú cóng。

霜节堂

张镃

风冽前村有堕巢,何心寒苦自为高。fēng liè qián cūn yǒu duò cháo,hé xīn hán kǔ zì wèi gāo。
堪怜让杀闲桃李,只得虚堂两字褒。kān lián ràng shā xián táo lǐ,zhǐ dé xū táng liǎng zì bāo。

南湖赋冬青花四首

张镃

杂树花香少似君,雨馀风晓或斜曛。zá shù huā xiāng shǎo shì jūn,yǔ yú fēng xiǎo huò xié xūn。
行人不著清新句,亦合移时驻屐闻。xíng rén bù zhù qīng xīn jù,yì hé yí shí zhù jī wén。

南湖赋冬青花四首

张镃

上林名字万年枝,高映宫墙侧映池。shàng lín míng zì wàn nián zhī,gāo yìng gōng qiáng cè yìng chí。
不是移根闲地种,岁寒情性有谁知。bù shì yí gēn xián dì zhǒng,suì hán qíng xìng yǒu shuí zhī。

南湖赋冬青花四首

张镃

酷烈深怜格外香,树边苔气与苍凉。kù liè shēn lián gé wài xiāng,shù biān tái qì yǔ cāng liáng。
莫教糁径浑如雪,快向青阴置竹床。mò jiào sǎn jìng hún rú xuě,kuài xiàng qīng yīn zhì zhú chuáng。

南湖赋冬青花四首

张镃

桂子休夸碧满园,小蒲萄实待霜繁。guì zi xiū kuā bì mǎn yuán,xiǎo pú táo shí dài shuāng fán。
他年隐处寻西宅,先认冬青拥寺门。tā nián yǐn chù xún xī zhái,xiān rèn dōng qīng yōng sì mén。

书苍寒堂壁二首

张镃

隔竹红梅酷似桃,政宜修涧绿周遭。gé zhú hóng méi kù shì táo,zhèng yí xiū jiàn lǜ zhōu zāo。
武陵风景何时别,不绝人来意更高。wǔ líng fēng jǐng hé shí bié,bù jué rén lái yì gèng gāo。

书苍寒堂壁二首

张镃

一灯清坐欲三更,月到疏棂胧松明。yī dēng qīng zuò yù sān gèng,yuè dào shū líng lóng sōng míng。
除了当栏松上鹊,无人听得读书声。chú le dāng lán sōng shàng què,wú rén tīng dé dú shū shēng。