古诗词

送徐长官

郭祥正

徐夫子,能谈经。xú fū zi,néng tán jīng。
不学俗儒事章句,白首役役劳骸形。bù xué sú rú shì zhāng jù,bái shǒu yì yì láo hái xíng。
我尝洗耳听其说,寒泉漱玉声珑玲。wǒ cháng xǐ ěr tīng qí shuō,hán quán shù yù shēng lóng líng。
十年茅塞一朝拔,四体自豫神安宁。shí nián máo sāi yī cháo bá,sì tǐ zì yù shén ān níng。
交游得君已恨晚,历阳几日同醉醒。jiāo yóu dé jūn yǐ hèn wǎn,lì yáng jǐ rì tóng zuì xǐng。
新诗百韵忽赠我,满纸落落排明星。xīn shī bǎi yùn hū zèng wǒ,mǎn zhǐ luò luò pái míng xīng。
使我目睛眩,又若遭雷霆。shǐ wǒ mù jīng xuàn,yòu ruò zāo léi tíng。
自愧久灭没,安足烦褒称。zì kuì jiǔ miè méi,ān zú fán bāo chēng。
李翰林,杜工部,格新句老无今古。lǐ hàn lín,dù gōng bù,gé xīn jù lǎo wú jīn gǔ。
我驱弱力谩继之,发词寄兴良辛苦。wǒ qū ruò lì mán jì zhī,fā cí jì xīng liáng xīn kǔ。
几欲攀天门,击天鼓,女娲有志终难补。jǐ yù pān tiān mén,jī tiān gǔ,nǚ wā yǒu zhì zhōng nán bǔ。
低头帖耳逐驽骀,倒着青衫走尘土。dī tóu tiē ěr zhú nú dài,dào zhe qīng shān zǒu chén tǔ。
东风吹破江头春,绿杨红杏能笑人。dōng fēng chuī pò jiāng tóu chūn,lǜ yáng hóng xìng néng xiào rén。
狂来且尽一壶酒,世无贺老谁相亲。kuáng lái qiě jǐn yī hú jiǔ,shì wú hè lǎo shuí xiāng qīn。
君今别我又远适,锦帆千丈迷空碧。jūn jīn bié wǒ yòu yuǎn shì,jǐn fān qiān zhàng mí kōng bì。
飘然去意凌昆仑,自古雄豪少知识。piāo rán qù yì líng kūn lún,zì gǔ xióng háo shǎo zhī shí。
我亦从今不复言,静看澄江浸寒璧。wǒ yì cóng jīn bù fù yán,jìng kàn chéng jiāng jìn hán bì。

郭祥正

郭祥正(1035~1113)北宋诗人。字功父,一作功甫,自号谢公山人、醉引居士、净空居士、漳南浪士等。当涂(今属安徽)人。皇祐五年进士,历官秘书阁校理、太子中舍、汀州通判、朝请大夫等,虽仕于朝,不营一金,所到之处,多有政声。一生写诗1400余首,著有《青山集》30卷。他的诗风纵横奔放,酷似李白。 郭祥正的作品>>

猜您喜欢

永安戴公纯秀才

郭祥正

鬖鬖鬓发一衰翁,又泊仓头阻逆风。sān sān bìn fā yī shuāi wēng,yòu pō cāng tóu zǔ nì fēng。
推去未应如谢令,重来终是愧司农。tuī qù wèi yīng rú xiè lìng,zhòng lái zhōng shì kuì sī nóng。
熙宁父老知谁在,元祐田园喜再丰。xī níng fù lǎo zhī shuí zài,yuán yòu tián yuán xǐ zài fēng。
置酒高台要我醉,却寻陈迹喜君同。zhì jiǔ gāo tái yào wǒ zuì,què xún chén jì xǐ jūn tóng。

次韵陈思道见送之什

郭祥正

谁听袁宏夜半吟,一时倾盖便知心。shuí tīng yuán hóng yè bàn yín,yī shí qīng gài biàn zhī xīn。
疲驽自信难追骥,秀木从来忌出林。pí nú zì xìn nán zhuī jì,xiù mù cóng lái jì chū lín。
巧匠旁观应缩手,明珠所得已盈衿。qiǎo jiàng páng guān yīng suō shǒu,míng zhū suǒ dé yǐ yíng jīn。
岭头孤唱思君和,着月梅花似缕金。lǐng tóu gū chàng sī jūn hé,zhe yuè méi huā shì lǚ jīn。

至万安寄吉守李献父大夫

郭祥正

江水成文地最奇,风流太守更能诗。jiāng shuǐ chéng wén dì zuì qí,fēng liú tài shǒu gèng néng shī。
送将腊尽梅花怨,唤得春回燕子知。sòng jiāng là jǐn méi huā yuàn,huàn dé chūn huí yàn zi zhī。
一饷功勋真梦寐,千年名字付伤悲。yī xiǎng gōng xūn zhēn mèng mèi,qiān nián míng zì fù shāng bēi。
盛携樽酒频赓唱,幕下高才似牧之。shèng xié zūn jiǔ pín gēng chàng,mù xià gāo cái shì mù zhī。

将至五羊先寄颖叔修撰

郭祥正

句水分携二十年,却临南海望青天。jù shuǐ fēn xié èr shí nián,què lín nán hǎi wàng qīng tiān。
元戎为解陈公榻,下客惭非孺子贤。yuán róng wèi jiě chén gōng tà,xià kè cán fēi rú zi xián。
冷艳一枝梅照眼,清光五斗酒盈船。lěng yàn yī zhī méi zhào yǎn,qīng guāng wǔ dòu jiǔ yíng chuán。
朝廷近日无新事,只恐西戎尚扰边。cháo tíng jìn rì wú xīn shì,zhǐ kǒng xī róng shàng rǎo biān。

南雄望远亭本朝章郇公所作公尝为郡太守种荔子二株今方茂实而后人所种皆不成东美要予致酒亭上为赋四韵

郭祥正

城角危亭面面开,尘侵丞相旧诗牌。chéng jiǎo wēi tíng miàn miàn kāi,chén qīn chéng xiāng jiù shī pái。
凌江欲转鲸鱼活,荔子成阴玉树埋。líng jiāng yù zhuǎn jīng yú huó,lì zi chéng yīn yù shù mái。
庾岭乍过无瘴雾,长安不见奈愁怀。yǔ lǐng zhà guò wú zhàng wù,zhǎng ān bù jiàn nài chóu huái。
且倾浊酒承高论,秋水何由辨渚涯。qiě qīng zhuó jiǔ chéng gāo lùn,qiū shuǐ hé yóu biàn zhǔ yá。

凌江立春日呈黎东美太守

郭祥正

斗杓东指斡春回,乐奏升平助殷雷。dòu biāo dōng zhǐ wò chūn huí,lè zòu shēng píng zhù yīn léi。
鱼跃原无溪面冻,雪光散作岭头梅。yú yuè yuán wú xī miàn dòng,xuě guāng sàn zuò lǐng tóu méi。
主人和气均千里,北客归怀寄一杯。zhǔ rén hé qì jūn qiān lǐ,běi kè guī huái jì yī bēi。
色满皇州三殿喜,琼林先放桂花开。sè mǎn huáng zhōu sān diàn xǐ,qióng lín xiān fàng guì huā kāi。

韶州武溪亭

郭祥正

滔滔武溪一何深,鸟飞莫渡兽莫临。tāo tāo wǔ xī yī hé shēn,niǎo fēi mò dù shòu mò lín。
山色欲学翠凤舞,笛声自作苍龙吟。shān sè yù xué cuì fèng wǔ,dí shēng zì zuò cāng lóng yín。
樽罍谩借春力暖,鬓发未免霜华侵。zūn léi mán jiè chūn lì nuǎn,bìn fā wèi miǎn shuāng huá qīn。
形容不上凌烟阁,马革裹尸那可寻。xíng róng bù shàng líng yān gé,mǎ gé guǒ shī nà kě xún。

六祖南华寺

郭祥正

水转山来曲曲梯,参差楼殿占清辉。shuǐ zhuǎn shān lái qū qū tī,cān chà lóu diàn zhàn qīng huī。
龙章凤袭藏天篆,玉索金钩贲祖衣。lóng zhāng fèng xí cáng tiān zhuàn,yù suǒ jīn gōu bēn zǔ yī。
春去不知庭柏老,月明谁棹钓船归。chūn qù bù zhī tíng bǎi lǎo,yuè míng shuí zhào diào chuán guī。
曹溪有路人人到,踏断玄关古亦稀。cáo xī yǒu lù rén rén dào,tà duàn xuán guān gǔ yì xī。

六祖大涌泉

郭祥正

金镮一卓透曹溪,禅祖心传上上机。jīn huán yī zhuó tòu cáo xī,chán zǔ xīn chuán shàng shàng jī。
流出山腰苍兕吼,涌开池面碧绡飞。liú chū shān yāo cāng sì hǒu,yǒng kāi chí miàn bì xiāo fēi。
应同霖雨能苏旱,莫比沧浪只濯衣。yīng tóng lín yǔ néng sū hàn,mò bǐ cāng làng zhǐ zhuó yī。
不愿夕阳催我去,要随幽鸟带云归。bù yuàn xī yáng cuī wǒ qù,yào suí yōu niǎo dài yún guī。

武溪亭劝顾归圣朝奉酒

郭祥正

邂逅穷荒遇俊才,故将怀抱向君开。xiè hòu qióng huāng yù jùn cái,gù jiāng huái bào xiàng jūn kāi。
功名未得金横带,老大空惊雪满腮。gōng míng wèi dé jīn héng dài,lǎo dà kōng jīng xuě mǎn sāi。
岭北嘉蔬无此笋,江南相识尚逢梅。lǐng běi jiā shū wú cǐ sǔn,jiāng nán xiāng shí shàng féng méi。
夜阑莫作思乡梦,且听清歌更一杯。yè lán mò zuò sī xiāng mèng,qiě tīng qīng gē gèng yī bēi。

雪夜宿月华寺

郭祥正

大庾南来山更佳,每逢古寺留柴车。dà yǔ nán lái shān gèng jiā,měi féng gǔ sì liú chái chē。
曹溪衣传葛獠布,月岭树种蘋婆花。cáo xī yī chuán gé liáo bù,yuè lǐng shù zhǒng píng pó huā。
千年不坏物稀有,一日寓赏心无涯。qiān nián bù huài wù xī yǒu,yī rì yù shǎng xīn wú yá。
北人浪说瘴雾恶,行拥貂裘冲雪华。běi rén làng shuō zhàng wù è,xíng yōng diāo qiú chōng xuě huá。

补到难篇终别作八句寄吴圣与长官

郭祥正

结客元和六载春,探深碧落迹如新。jié kè yuán hé liù zài chūn,tàn shēn bì luò jì rú xīn。
寸量秋色三千丈,名写岚光十四人。cùn liàng qiū sè sān qiān zhàng,míng xiě lán guāng shí sì rén。
文格迥欺韩愈老,字书尤逼小王真。wén gé jiǒng qī hán yù lǎo,zì shū yóu bī xiǎo wáng zhēn。
近来好事谁能及,我续遗音君可嗔。jìn lái hǎo shì shuí néng jí,wǒ xù yí yīn jūn kě chēn。

广庆寺

郭祥正

寺当南北二禺间,合翠全清总见山。sì dāng nán běi èr yú jiān,hé cuì quán qīng zǒng jiàn shān。
一石尚存垂钓处,五羊时载老仙还。yī shí shàng cún chuí diào chù,wǔ yáng shí zài lǎo xiān hái。
金流月影真盘谷,黛涨岚光小剑关。jīn liú yuè yǐng zhēn pán gǔ,dài zhǎng lán guāng xiǎo jiàn guān。
安得鹊桥横绝顶,下临河汉泻潺潺。ān dé què qiáo héng jué dǐng,xià lín hé hàn xiè chán chán。

次韵彭教授送别

郭祥正

平生爱着五云裘,不爱身为万户侯。píng shēng ài zhe wǔ yún qiú,bù ài shēn wèi wàn hù hóu。
白石清泉随步到,断霞残月满怀收。bái shí qīng quán suí bù dào,duàn xiá cán yuè mǎn huái shōu。
故园已恨荒三径,皓首何堪困一州。gù yuán yǐ hèn huāng sān jìng,hào shǒu hé kān kùn yī zhōu。
邂逅逢君沧海上,涸鳞终欲借洪流。xiè hòu féng jūn cāng hǎi shàng,hé lín zhōng yù jiè hóng liú。

次韵湛判官送别

郭祥正

一朝倾盖若忘年,更把新诗物外传。yī cháo qīng gài ruò wàng nián,gèng bǎ xīn shī wù wài chuán。
侧望风流还入幕,应怜憔悴未成仙。cè wàng fēng liú hái rù mù,yīng lián qiáo cuì wèi chéng xiān。
离樽谩托春风里,短棹行依瘴海边。lí zūn mán tuō chūn fēng lǐ,duǎn zhào xíng yī zhàng hǎi biān。
十斛明珠君不惜,珊珊投掷满巴笺。shí hú míng zhū jūn bù xī,shān shān tóu zhì mǎn bā jiān。