古诗词

奉和广帅蒋颖叔留题石室

郭祥正

西江赴海穿双峡,十里寒青半天插。xī jiāng fù hǎi chuān shuāng xiá,shí lǐ hán qīng bàn tiān chā。
晴空倒影连明河,滔滔不碍鲸鱼呷。qíng kōng dào yǐng lián míng hé,tāo tāo bù ài jīng yú gā。
绞绡高覆紫微冠,翠簟平铺玉皇榻。jiǎo xiāo gāo fù zǐ wēi guān,cuì diàn píng pù yù huáng tà。
中藏石室与嵩台,巨壁棱层老鳞甲。zhōng cáng shí shì yǔ sōng tái,jù bì léng céng lǎo lín jiǎ。
欲飞未去凤逶迤,将蛰还伸龙匼匝。yù fēi wèi qù fèng wēi yí,jiāng zhé hái shēn lóng kē zā。
浪摇蓬岛何其危,桂塞广寒无乃狭。làng yáo péng dǎo hé qí wēi,guì sāi guǎng hán wú nǎi xiá。
大匠不由基构成,洞门大启无人扃。dà jiàng bù yóu jī gòu chéng,dòng mén dà qǐ wú rén jiōng。
六月来游乃挟纩,酌酒向口疑冰生。liù yuè lái yóu nǎi xié kuàng,zhuó jiǔ xiàng kǒu yí bīng shēng。
三溪诘曲愈难涉,举烛但爱烟溟溟。sān xī jí qū yù nán shè,jǔ zhú dàn ài yān míng míng。
返似霜缣见山水,画手只许吴生是。fǎn shì shuāng jiān jiàn shān shuǐ,huà shǒu zhǐ xǔ wú shēng shì。
有谁文采如昌黎,物物为我从头记。yǒu shuí wén cǎi rú chāng lí,wù wù wèi wǒ cóng tóu jì。
自惭才短空冥搜,俚语未足苍崖留。zì cán cái duǎn kōng míng sōu,lǐ yǔ wèi zú cāng yá liú。
元戎闻之索大笔,默坐远想书胜游。yuán róng wén zhī suǒ dà bǐ,mò zuò yuǎn xiǎng shū shèng yóu。
凭凌风力若捕虎,窘束景象如缚仇。píng líng fēng lì ruò bǔ hǔ,jiǒng shù jǐng xiàng rú fù chóu。
那知子厚号雅健,不识谢守为风流。nà zhī zi hòu hào yǎ jiàn,bù shí xiè shǒu wèi fēng liú。
桓桓斯人富学海,少陵重生谪仙在。huán huán sī rén fù xué hǎi,shǎo líng zhòng shēng zhé xiān zài。
琮琤击玉敲黄金,倚马千言未尝改。cóng chēng jī yù qiāo huáng jīn,yǐ mǎ qiān yán wèi cháng gǎi。
高下岂必世俗知,浩气已充天壤内。gāo xià qǐ bì shì sú zhī,hào qì yǐ chōng tiān rǎng nèi。
又如淮阴善将略,不战能令敌先败。yòu rú huái yīn shàn jiāng lüè,bù zhàn néng lìng dí xiān bài。
暂辞侍从来东南,羊城异日为傅岩。zàn cí shì cóng lái dōng nán,yáng chéng yì rì wèi fù yán。
不唯巴笺吟咏足,即看玉牒功名镵。bù wéi bā jiān yín yǒng zú,jí kàn yù dié gōng míng chán。
滁阳吴公昔曾赋,落落文华精注措。chú yáng wú gōng xī céng fù,luò luò wén huá jīng zhù cuò。
毛侯亦许送和章,马上横戈写长句。máo hóu yì xǔ sòng hé zhāng,mǎ shàng héng gē xiě zhǎng jù。
孰云高要陋且遐,三篇入石神鬼嗟。shú yún gāo yào lòu qiě xiá,sān piān rù shí shén guǐ jiē。
愿挥硬画夺剑戟,下视鸟迹初遗沙。yuàn huī yìng huà duó jiàn jǐ,xià shì niǎo jì chū yí shā。
此心虽大虑转小,刻就颇忧龙作蛇。cǐ xīn suī dà lǜ zhuǎn xiǎo,kè jiù pǒ yōu lóng zuò shé。
譬之博奕仲尼与,群儿恶用相识哗。pì zhī bó yì zhòng ní yǔ,qún ér è yòng xiāng shí huā。
端溪石工古称妙,年年琢砚供正衙。duān xī shí gōng gǔ chēng miào,nián nián zuó yàn gōng zhèng yá。
刚刀截碑易于砚,龟螭相射生彤霞。gāng dāo jié bēi yì yú yàn,guī chī xiāng shè shēng tóng xiá。
岐山石鼓久缺矣,苦县光和真瘦耶。qí shān shí gǔ jiǔ quē yǐ,kǔ xiàn guāng hé zhēn shòu yé。
流传万本入中国,谁怜此乐瘴水涯。liú chuán wàn běn rù zhōng guó,shuí lián cǐ lè zhàng shuǐ yá。
共探泉石造淡漠,岂忆冠盖追荣华。gòng tàn quán shí zào dàn mò,qǐ yì guān gài zhuī róng huá。
公思归乎欲致主,四方飘泊予为家。gōng sī guī hū yù zhì zhǔ,sì fāng piāo pō yǔ wèi jiā。
予意无留亦无去,等将幻质随杨花。yǔ yì wú liú yì wú qù,děng jiāng huàn zhì suí yáng huā。

郭祥正

郭祥正(1035~1113)北宋诗人。字功父,一作功甫,自号谢公山人、醉引居士、净空居士、漳南浪士等。当涂(今属安徽)人。皇祐五年进士,历官秘书阁校理、太子中舍、汀州通判、朝请大夫等,虽仕于朝,不营一金,所到之处,多有政声。一生写诗1400余首,著有《青山集》30卷。他的诗风纵横奔放,酷似李白。 郭祥正的作品>>

猜您喜欢

合肥逢清琏上人

郭祥正

闽国衣冠后,羌庐法性师。mǐn guó yī guān hòu,qiāng lú fǎ xìng shī。
江河倾辨说,冰雪净容仪。jiāng hé qīng biàn shuō,bīng xuě jìng róng yí。
塔影龙蛇护,松声猿鹤悲。tǎ yǐng lóng shé hù,sōng shēng yuán hè bēi。
门人忽相过,话旧涕空垂。mén rén hū xiāng guò,huà jiù tì kōng chuí。

癸酉除夜呈邻舍刘秀才

郭祥正

六十明朝是,今年此夜除。liù shí míng cháo shì,jīn nián cǐ yè chú。
劳生一樽酒,陈事数行书。láo shēng yī zūn jiǔ,chén shì shù xíng shū。
腊逐灯缸尽,春回律管初。là zhú dēng gāng jǐn,chūn huí lǜ guǎn chū。
不愁家信断,安稳藉邻居。bù chóu jiā xìn duàn,ān wěn jí lín jū。

夜泛麻湖

郭祥正

片片冰消后,盈盈月落初。piàn piàn bīng xiāo hòu,yíng yíng yuè luò chū。
舟轻风势急,水阔雁鸣疏。zhōu qīng fēng shì jí,shuǐ kuò yàn míng shū。
生事长飘泊,愁怀自卷舒。shēng shì zhǎng piāo pō,chóu huái zì juǎn shū。
还凭过江梦,一为省吾庐。hái píng guò jiāng mèng,yī wèi shěng wú lú。

保宁寺静轩

郭祥正

隐几得真乐,此轩深复深。yǐn jǐ dé zhēn lè,cǐ xuān shēn fù shēn。
众喧从过耳,一法不关心。zhòng xuān cóng guò ěr,yī fǎ bù guān xīn。
雨止溪添涨,风行竹乱阴。yǔ zhǐ xī tiān zhǎng,fēng xíng zhú luàn yīn。
谁云非对动,吾欲写瑶琴。shuí yún fēi duì dòng,wú yù xiě yáo qín。

郭祥正

飒飒来何处,空岩虎一声。sà sà lái hé chù,kōng yán hǔ yī shēng。
荡摇神女态,飘忽楚王情。dàng yáo shén nǚ tài,piāo hū chǔ wáng qíng。
有力畴能御,无根长自生。yǒu lì chóu néng yù,wú gēn zhǎng zì shēng。
扫除天际雾,为放日车明。sǎo chú tiān jì wù,wèi fàng rì chē míng。

冬夜泊金山

郭祥正

寒野云阴重,新冬客意忙。hán yě yún yīn zhòng,xīn dōng kè yì máng。
道途无处尽,岁月有时长。dào tú wú chù jǐn,suì yuè yǒu shí zhǎng。
流落随江海,崩腾避雪霜。liú luò suí jiāng hǎi,bēng téng bì xuě shuāng。
还投白莲社,清净万缘忘。hái tóu bái lián shè,qīng jìng wàn yuán wàng。

寄致政徐丞二首

郭祥正

为问徐夫子,归欤乐几何。wèi wèn xú fū zi,guī yú lè jǐ hé。
宦情今日尽,野兴与云多。huàn qíng jīn rì jǐn,yě xīng yǔ yún duō。
供佛延亲寿,开樽许客过。gōng fú yán qīn shòu,kāi zūn xǔ kè guò。
终期卜邻去,松下接长哦。zhōng qī bo lín qù,sōng xià jiē zhǎng ó。

送叔父入川

郭祥正

霰雪满江海,破帆风易吹。xiàn xuě mǎn jiāng hǎi,pò fān fēng yì chuī。
从今孤鸟兴,不及共巢时。cóng jīn gū niǎo xīng,bù jí gòng cháo shí。
谗谤宁须辨,神明岂易欺。chán bàng níng xū biàn,shén míng qǐ yì qī。
峡山云木老,莫动故园悲。xiá shān yún mù lǎo,mò dòng gù yuán bēi。

送人赴巫山尉

郭祥正

薄宦杳何所,令人重别离。báo huàn yǎo hé suǒ,lìng rén zhòng bié lí。
暮天归鸟尽,湿橹渡江迟。mù tiān guī niǎo jǐn,shī lǔ dù jiāng chí。
神女十分色,襄王万古悲。shén nǚ shí fēn sè,xiāng wáng wàn gǔ bēi。
到官无盗贼,览古数题诗。dào guān wú dào zéi,lǎn gǔ shù tí shī。

送许秀才二首

郭祥正

许子来何谓,还家兴未忘。xǔ zi lái hé wèi,hái jiā xīng wèi wàng。
青山聊自爱,白路不知长。qīng shān liáo zì ài,bái lù bù zhī zhǎng。
皓雪飘诗句,寒星动剑铓。hào xuě piāo shī jù,hán xīng dòng jiàn máng。
嗟予倦尘俗,无术接翱翔。jiē yǔ juàn chén sú,wú shù jiē áo xiáng。

送许秀才二首

郭祥正

西风吹落叶,片片旅人心。xī fēng chuī luò yè,piàn piàn lǚ rén xīn。
半夜有归兴,明朝雪满簪。bàn yè yǒu guī xīng,míng cháo xuě mǎn zān。
浊醪聊惜别,精艺少知音。zhuó láo liáo xī bié,jīng yì shǎo zhī yīn。
草店青山外,解鞍孤月沉。cǎo diàn qīng shān wài,jiě ān gū yuè chén。

送衡武陵赴阙

郭祥正

夫君老文学,国士尽知音。fū jūn lǎo wén xué,guó shì jǐn zhī yīn。
往奏相如赋,休怜阮籍吟。wǎng zòu xiāng rú fù,xiū lián ruǎn jí yín。
一樽江上酒,千里日边心。yī zūn jiāng shàng jiǔ,qiān lǐ rì biān xīn。
人问武陵事,桃花春水深。rén wèn wǔ líng shì,táo huā chūn shuǐ shēn。

采石观

郭祥正

江水流环合,山形到此孤。jiāng shuǐ liú huán hé,shān xíng dào cǐ gū。
突然楼阁耸,疑有鬼神扶。tū rán lóu gé sǒng,yí yǒu guǐ shén fú。
门外桥踪在,沙边王气无。mén wài qiáo zōng zài,shā biān wáng qì wú。
我来何所得,石上采菖蒲。wǒ lái hé suǒ dé,shí shàng cǎi chāng pú。

康王观

郭祥正

路绝苍崖险,桥横大壑飞。lù jué cāng yá xiǎn,qiáo héng dà hè fēi。
花残啼鸟去,云重老龙归。huā cán tí niǎo qù,yún zhòng lǎo lóng guī。
剑佩尘埃化,冠缨绘塑非。jiàn pèi chén āi huà,guān yīng huì sù fēi。
客来空怅望,魂断夕阳西。kè lái kōng chàng wàng,hún duàn xī yáng xī。

三妓顾予幽独戏作四韵

郭祥正

忤俗遭罗网,何缘即挂冠。wǔ sú zāo luó wǎng,hé yuán jí guà guān。
闭门谁复过,独酌岂成欢。bì mén shuí fù guò,dú zhuó qǐ chéng huān。
客久添衰疾,春馀尚苦寒。kè jiǔ tiān shuāi jí,chūn yú shàng kǔ hán。
幽花虽入眼,不似故园看。yōu huā suī rù yǎn,bù shì gù yuán kàn。