古诗词

龙眠行留别修颙禅师

郭祥正

桐乡山水天下名,龙眠气势如长城。tóng xiāng shān shuǐ tiān xià míng,lóng mián qì shì rú zhǎng chéng。
重冈复岭跨三郡,磐压厚地攒青冥。zhòng gāng fù lǐng kuà sān jùn,pán yā hòu dì zǎn qīng míng。
东南佛寺号投子,寺门洞启原无扃。dōng nán fú sì hào tóu zi,sì mén dòng qǐ yuán wú jiōng。
雪峰三来道方契,凿井百尺穿重冰。xuě fēng sān lái dào fāng qì,záo jǐng bǎi chǐ chuān zhòng bīng。
至今善利永不泯,辘轳夜转闻寒声。zhì jīn shàn lì yǒng bù mǐn,lù lú yè zhuǎn wén hán shēng。
慈济玄谈载金刻,龟趺鳞甲光荧荧。cí jì xuán tán zài jīn kè,guī fū lín jiǎ guāng yíng yíng。
谁忧怪变碎以斧,半落崖下莓苔青。shuí yōu guài biàn suì yǐ fǔ,bàn luò yá xià méi tái qīng。
时移岁晚人事塞,高座窃据非真僧。shí yí suì wǎn rén shì sāi,gāo zuò qiè jù fēi zhēn sēng。
白云徒侣半凋落,泉石往往荒柴荆。bái yún tú lǚ bàn diāo luò,quán shí wǎng wǎng huāng chái jīng。
我来抉弊眼除眯,颙自寿至人天迎。wǒ lái jué bì yǎn chú mī,yóng zì shòu zhì rén tiān yíng。
随车贝叶五千卷,宝藏突兀同时成。suí chē bèi yè wǔ qiān juǎn,bǎo cáng tū wù tóng shí chéng。
张翁好施古亦少,助我福地还中兴。zhāng wēng hǎo shī gǔ yì shǎo,zhù wǒ fú dì hái zhōng xīng。
老禅咒龙未三日,泉发石上吁可惊。lǎo chán zhòu lóng wèi sān rì,quán fā shí shàng xū kě jīng。
晨厨千僧用无尽,琅玕引溜何泠泠。chén chú qiān sēng yòng wú jǐn,láng gān yǐn liū hé líng líng。
城中客少民事简,屡携茗酌来煎烹。chéng zhōng kè shǎo mín shì jiǎn,lǚ xié míng zhuó lái jiān pēng。
叩师玄关问至理,心地拂拭菱花明。kòu shī xuán guān wèn zhì lǐ,xīn dì fú shì líng huā míng。
妙峰胜会岂殊此,迷即成凡随死生。miào fēng shèng huì qǐ shū cǐ,mí jí chéng fán suí sǐ shēng。
明朝官满重回首,别师写作龙眠行。míng cháo guān mǎn zhòng huí shǒu,bié shī xiě zuò lóng mián xíng。

郭祥正

郭祥正(1035~1113)北宋诗人。字功父,一作功甫,自号谢公山人、醉引居士、净空居士、漳南浪士等。当涂(今属安徽)人。皇祐五年进士,历官秘书阁校理、太子中舍、汀州通判、朝请大夫等,虽仕于朝,不营一金,所到之处,多有政声。一生写诗1400余首,著有《青山集》30卷。他的诗风纵横奔放,酷似李白。 郭祥正的作品>>

猜您喜欢

又和英伯四首

郭祥正

亭出林峦表,春归气象明。tíng chū lín luán biǎo,chūn guī qì xiàng míng。
江晴稚子浴,田暖老夫耕。jiāng qíng zhì zi yù,tián nuǎn lǎo fū gēng。
弱柳禁风力,游丝奈客情。ruò liǔ jìn fēng lì,yóu sī nài kè qíng。
欲归归未得,愁听杜鹃声。yù guī guī wèi dé,chóu tīng dù juān shēng。

又和英伯四首

郭祥正

野兴怜诗逸,春酲要酒扶。yě xīng lián shī yì,chūn chéng yào jiǔ fú。
登临同俊哲,笑傲不羁孤。dēng lín tóng jùn zhé,xiào ào bù jī gū。
日落金霞卷,江翻雪浪铺。rì luò jīn xiá juǎn,jiāng fān xuě làng pù。
闽山又寒食,何日到东吴。mǐn shān yòu hán shí,hé rì dào dōng wú。

又和英伯四首

郭祥正

亭临天外构,春物望中明。tíng lín tiān wài gòu,chūn wù wàng zhōng míng。
客兴托诗酒,野心怜钓耕。kè xīng tuō shī jiǔ,yě xīn lián diào gēng。
露花如有恨,风柳自含情。lù huā rú yǒu hèn,fēng liǔ zì hán qíng。
何事子规鸟,故为肠断声。hé shì zi guī niǎo,gù wèi cháng duàn shēng。

又和英伯四首

郭祥正

开亭当险绝,疑有百神扶。kāi tíng dāng xiǎn jué,yí yǒu bǎi shén fú。
江静群鸥集,天空一鹗孤。jiāng jìng qún ōu jí,tiān kōng yī è gū。
落英红锦碎,狂絮白毡铺。luò yīng hóng jǐn suì,kuáng xù bái zhān pù。
试问江南信,归帆至自吴。shì wèn jiāng nán xìn,guī fān zhì zì wú。

送惠休师浮海如吴

郭祥正

游吴兴不浅,真欲跨冥鸿。yóu wú xīng bù qiǎn,zhēn yù kuà míng hóng。
岂畏海波险,自明禅性空。qǐ wèi hǎi bō xiǎn,zì míng chán xìng kōng。
柁楼瞻北斗,帆索张东风。duò lóu zhān běi dòu,fān suǒ zhāng dōng fēng。
我欲江南去,音书却易通。wǒ yù jiāng nán qù,yīn shū què yì tōng。

雨中酌君仪所送酒有怀

郭祥正

冬雷知不密,地震复如何。dōng léi zhī bù mì,dì zhèn fù rú hé。
海角晴明少,客心忧虑多。hǎi jiǎo qíng míng shǎo,kè xīn yōu lǜ duō。
白鸥欺浪舞,黄鸟挟春歌。bái ōu qī làng wǔ,huáng niǎo xié chūn gē。
幸有故人酒,门深掩薜萝。xìng yǒu gù rén jiǔ,mén shēn yǎn bì luó。

午日送酒与元舆

郭祥正

前岁菖蒲酒,临汀共一樽。qián suì chāng pú jiǔ,lín tīng gòng yī zūn。
回思当触网,犹有未招魂。huí sī dāng chù wǎng,yóu yǒu wèi zhāo hún。
抱义君偏厚,馀生我尚存。bào yì jūn piān hòu,yú shēng wǒ shàng cún。
都城酬此酌,佳节可重论。dōu chéng chóu cǐ zhuó,jiā jié kě zhòng lùn。

乐游轩呈运使陈大夫

郭祥正

狭径通萧寺,墙开薜荔阴。xiá jìng tōng xiāo sì,qiáng kāi bì lì yīn。
坐闻松籁奏,归待月华沈。zuò wén sōng lài zòu,guī dài yuè huá shěn。
雅有贤人乐,清无俗坌侵。yǎ yǒu xián rén lè,qīng wú sú bèn qīn。
一轩宁久驻,四海望为霖。yī xuān níng jiǔ zhù,sì hǎi wàng wèi lín。

西池水漫莲叶资深劝予理之

郭祥正

短短芰荷叶,深深野水漫。duǎn duǎn jì hé yè,shēn shēn yě shuǐ màn。
何神能止雨,无术理惊湍。hé shén néng zhǐ yǔ,wú shù lǐ jīng tuān。
久客怀三径,包羞拘一官。jiǔ kè huái sān jìng,bāo xiū jū yī guān。
赏心那复数,岁望骨毛寒。shǎng xīn nà fù shù,suì wàng gǔ máo hán。

稍霁二首

郭祥正

稍止今朝雨,犹埋瘴岭云。shāo zhǐ jīn cháo yǔ,yóu mái zhàng lǐng yún。
乱流安可塞,故老未尝闻。luàn liú ān kě sāi,gù lǎo wèi cháng wén。
阴怪群难数,阳光晚渐分。yīn guài qún nán shù,yáng guāng wǎn jiàn fēn。
仅能存井邑,不复念锄耘。jǐn néng cún jǐng yì,bù fù niàn chú yún。

稍霁二首

郭祥正

霪霖霾昼夜,积潦接郊郛。yín lín mái zhòu yè,jī lǎo jiē jiāo fú。
小艇家家有,危椽处处扶。xiǎo tǐng jiā jiā yǒu,wēi chuán chù chù fú。
稍晴人共喜,却暖鸟争呼。shāo qíng rén gòng xǐ,què nuǎn niǎo zhēng hū。
海若一何暴,几翻天地枢。hǎi ruò yī hé bào,jǐ fān tiān dì shū。

自和二首

郭祥正

已喜收微雨,还愁合暮云。yǐ xǐ shōu wēi yǔ,hái chóu hé mù yún。
潮痕殊未减,屋拆厌频闻。cháo hén shū wèi jiǎn,wū chāi yàn pín wén。
天地溟蒙内,山川早晚分。tiān dì míng méng nèi,shān chuān zǎo wǎn fēn。
吾民方乏食,何以慰耕耘。wú mín fāng fá shí,hé yǐ wèi gēng yún。

自和二首

郭祥正

猛风来半夜,骇浪却平郛。měng fēng lái bàn yè,hài làng què píng fú。
避地忧桥断,登山借杖扶。bì dì yōu qiáo duàn,dēng shān jiè zhàng fú。
马牛真不辨,老稚乱相呼。mǎ niú zhēn bù biàn,lǎo zhì luàn xiāng hū。
安得瞻晴景,苍苔绣户枢。ān dé zhān qíng jǐng,cāng tái xiù hù shū。

净惠桥亭为水所漂因劝宽老葺之二首

郭祥正

怊怅风兼雨,西桥半夜摧。chāo chàng fēng jiān yǔ,xī qiáo bàn yè cuī。
青龙真变化,白鸟漫惊猜。qīng lóng zhēn biàn huà,bái niǎo màn jīng cāi。
荡潏无遗迹,登临不再来。dàng yù wú yí jì,dēng lín bù zài lái。
道师如好事,重为购良材。dào shī rú hǎo shì,zhòng wèi gòu liáng cái。

净惠桥亭为水所漂因劝宽老葺之二首

郭祥正

水涨西桥折,重来路已差。shuǐ zhǎng xī qiáo zhé,zhòng lái lù yǐ chà。
檐牙翻骇浪,石脚没平沙。yán yá fān hài làng,shí jiǎo méi píng shā。
梦想追尘迹,湮沈叹物华。mèng xiǎng zhuī chén jì,yān shěn tàn wù huá。
何人能起废,壮观老禅家。hé rén néng qǐ fèi,zhuàng guān lǎo chán jiā。