古诗词

寄题吴子似所居二首读书亭

陈文蔚

古人不可见,千卷留遗编。gǔ rén bù kě jiàn,qiān juǎn liú yí biān。
要非纸上语,至理实参前。yào fēi zhǐ shàng yǔ,zhì lǐ shí cān qián。
列圣精微心,舍此将何传。liè shèng jīng wēi xīn,shě cǐ jiāng hé chuán。
根本会于一,枝叶数万千。gēn běn huì yú yī,zhī yè shù wàn qiān。
博文可约礼,掘井志得泉。bó wén kě yuē lǐ,jué jǐng zhì dé quán。
兹乃读书旨,涵泳当忘年。zī nǎi dú shū zhǐ,hán yǒng dāng wàng nián。
勿以急迫求,留神尝静专。wù yǐ jí pò qiú,liú shén cháng jìng zhuān。
亦勿事悠悠,岁月空推迁。yì wù shì yōu yōu,suì yuè kōng tuī qiān。
久而竟纯熟,脱落不知然。jiǔ ér jìng chún shú,tuō luò bù zhī rán。
众理斯旁通,如海会百川。zhòng lǐ sī páng tōng,rú hǎi huì bǎi chuān。
又如庖丁刀,体解牛无全。yòu rú páo dīng dāo,tǐ jiě niú wú quán。
超然得我心,枘凿非方圆。chāo rán dé wǒ xīn,ruì záo fēi fāng yuán。
书在言语后,用起言语先。shū zài yán yǔ hòu,yòng qǐ yán yǔ xiān。
唐人资缀缉,汉儒拘训笺。táng rén zī zhuì jī,hàn rú jū xùn jiān。
记诵日益博,畴知心鉴昏。jì sòng rì yì bó,chóu zhī xīn jiàn hūn。
祗足骋驰骛,与道实天渊。zhī zú chěng chí wù,yǔ dào shí tiān yuān。
瑱山名亭意,难与世人言。zhèn shān míng tíng yì,nán yǔ shì rén yán。
方将屏俗虑,日夕亲圣贤。fāng jiāng píng sú lǜ,rì xī qīn shèng xián。
见闻岂足道,孰是入德门。jiàn wén qǐ zú dào,shú shì rù dé mén。
隐几无别事,真趣在穷研。yǐn jǐ wú bié shì,zhēn qù zài qióng yán。
一旦忽冰释,花柳春无边。yī dàn hū bīng shì,huā liǔ chūn wú biān。
此时案上书,始可付蹄筌。cǐ shí àn shàng shū,shǐ kě fù tí quán。

陈文蔚

宋信州上饶人,字才卿,号克斋。朱熹门人。尝举进士。讲读铅山,其学以求诚为本,以躬行实践为事。理宗端平初,都省言其所作《尚书类编》有益治道,诏补迪功郎。有《克斋集》。 陈文蔚的作品>>

猜您喜欢

和正叔咏梅一绝

陈文蔚

儿童剪伐未须施,竹外横斜一两枝。ér tóng jiǎn fá wèi xū shī,zhú wài héng xié yī liǎng zhī。
冷艳更开深雪里,此花应不冀人知。lěng yàn gèng kāi shēn xuě lǐ,cǐ huā yīng bù jì rén zhī。

记梦

陈文蔚

梦里分明记本根,觉来无语正心君。mèng lǐ fēn míng jì běn gēn,jué lái wú yǔ zhèng xīn jūn。
阴阳却把量消长,且喜新来胜一分。yīn yáng què bǎ liàng xiāo zhǎng,qiě xǐ xīn lái shèng yī fēn。

示浩

陈文蔚

持身端的在兢兢,谨独方无愧怍情。chí shēn duān de zài jīng jīng,jǐn dú fāng wú kuì zuò qíng。
莫道隐微人不见,暗中临我有神明。mò dào yǐn wēi rén bù jiàn,àn zhōng lín wǒ yǒu shén míng。

雨中即事

陈文蔚

客身常恨春多雨,遥想吾庐长绿苔。kè shēn cháng hèn chūn duō yǔ,yáo xiǎng wú lú zhǎng lǜ tái。
每作家书问无恙,故园梅竹为新栽。měi zuò jiā shū wèn wú yàng,gù yuán méi zhú wèi xīn zāi。

和徐子融韵

陈文蔚

逊敏工夫不可偏,两端相济若韦弦。xùn mǐn gōng fū bù kě piān,liǎng duān xiāng jì ruò wéi xián。
允怀固是常存养,明善谁知合在先。yǔn huái gù shì cháng cún yǎng,míng shàn shuí zhī hé zài xiān。

和徐子融韵

陈文蔚

读书端的在研穷,洞贯精粗与始终。dú shū duān de zài yán qióng,dòng guàn jīng cū yǔ shǐ zhōng。
卓尔颜渊有真见,分明来自博文中。zhuó ěr yán yuān yǒu zhēn jiàn,fēn míng lái zì bó wén zhōng。

和徐子融韵

陈文蔚

雨馀云静太虚澄,月在今宵分外清。yǔ yú yún jìng tài xū chéng,yuè zài jīn xiāo fēn wài qīng。
喜得佳篇来讽咏,世间荣辱一毫轻。xǐ dé jiā piān lái fěng yǒng,shì jiān róng rǔ yī háo qīng。

和徐子融韵

陈文蔚

自怜涉世每多艰,事到萦心或厌烦。zì lián shè shì měi duō jiān,shì dào yíng xīn huò yàn fán。
近日工夫何所似,有时惭愧梦中闲。jìn rì gōng fū hé suǒ shì,yǒu shí cán kuì mèng zhōng xián。

庚戌春下鄱阳舟中诸作解舟汭口

陈文蔚

浩荡春江洗客愁,歌声欸乃发中流。hào dàng chūn jiāng xǐ kè chóu,gē shēng āi nǎi fā zhōng liú。
溪斋却忆凭栏日,数尽来舟与去舟。xī zhāi què yì píng lán rì,shù jǐn lái zhōu yǔ qù zhōu。

庚戌春下鄱阳舟中诸作过赭亭

陈文蔚

船篷推起不教低,为放山光水色归。chuán péng tuī qǐ bù jiào dī,wèi fàng shān guāng shuǐ sè guī。
客子离家已三日,赭亭山下欲斜晖。kè zi lí jiā yǐ sān rì,zhě tíng shān xià yù xié huī。

徐子融以诗送余方叔吴介甫二书见示和韵以谢

陈文蔚

借得缄书卷又开,喜同千里故人来。jiè dé jiān shū juǎn yòu kāi,xǐ tóng qiān lǐ gù rén lái。
切嗟正为求真益,肯使鳞鸿泛往回。qiè jiē zhèng wèi qiú zhēn yì,kěn shǐ lín hóng fàn wǎng huí。

徐子融以诗送余方叔吴介甫二书见示和韵以谢

陈文蔚

簪去良朋未有期,无邪端欲正吾思。zān qù liáng péng wèi yǒu qī,wú xié duān yù zhèng wú sī。
近来自服无他药,一卷中庸对证医。jìn lái zì fú wú tā yào,yī juǎn zhōng yōng duì zhèng yī。

送彭应期游淮东

陈文蔚

昔日淮西今又东,为文怪似史迁公。xī rì huái xī jīn yòu dōng,wèi wén guài shì shǐ qiān gōng。
远游要是丈夫志,自足一枝真计穷。yuǎn yóu yào shì zhàng fū zhì,zì zú yī zhī zhēn jì qióng。

送彭应期游淮东

陈文蔚

论心有约未能遂,两载江头再语离。lùn xīn yǒu yuē wèi néng suì,liǎng zài jiāng tóu zài yǔ lí。
纵乏青铜沽一醉,临风分袂可无诗。zòng fá qīng tóng gū yī zuì,lín fēng fēn mèi kě wú shī。

六月十四夜独坐无喧阁

陈文蔚

凭栏无事此时情,一阕欣闻欸乃声。píng lán wú shì cǐ shí qíng,yī què xīn wén āi nǎi shēng。
归去夜阑谁管领,付他风月自清明。guī qù yè lán shuí guǎn lǐng,fù tā fēng yuè zì qīng míng。