古诗词

答任师中、家汉公

苏轼

先君昔未仕,杜门皇祐初。xiān jūn xī wèi shì,dù mén huáng yòu chū。
道德无贫贱,风采照乡闾。dào dé wú pín jiàn,fēng cǎi zhào xiāng lǘ。
何尝疏小人,小人自阔疏。hé cháng shū xiǎo rén,xiǎo rén zì kuò shū。
出门无所诣,老史在郊墟。chū mén wú suǒ yì,lǎo shǐ zài jiāo xū。
门前万竿竹,堂上四库书。mén qián wàn gān zhú,táng shàng sì kù shū。
高树红消梨,小池白芙蕖。gāo shù hóng xiāo lí,xiǎo chí bái fú qú。
常呼赤脚婢,雨中撷园蔬。cháng hū chì jiǎo bì,yǔ zhōng xié yuán shū。
矫矫任夫子,罢官还旧庐。jiǎo jiǎo rèn fū zi,bà guān hái jiù lú。
是时里中儿,始识长者车。shì shí lǐ zhōng ér,shǐ shí zhǎng zhě chē。
烹鸡酌白酒,相对欢有馀。pēng jī zhuó bái jiǔ,xiāng duì huān yǒu yú。
有如庞德公,往还葛与徐。yǒu rú páng dé gōng,wǎng hái gé yǔ xú。
妻子走堂下,主人竟谁欤。qī zi zǒu táng xià,zhǔ rén jìng shuí yú。
我时年尚幼,作赋慕相如。wǒ shí nián shàng yòu,zuò fù mù xiāng rú。
侍立看君谈,精悍实起予。shì lì kàn jūn tán,jīng hàn shí qǐ yǔ。
岁月曾几何,耆老逝不居。suì yuè céng jǐ hé,qí lǎo shì bù jū。
史侯最先没,孤坟拱桑樗。shǐ hóu zuì xiān méi,gū fén gǒng sāng chū。
我亦涉万里,清血满襟袪。wǒ yì shè wàn lǐ,qīng xuè mǎn jīn qū。
漂流二十年,始悟万缘虚。piāo liú èr shí nián,shǐ wù wàn yuán xū。
独喜任夫子,老佩刺史鱼。dú xǐ rèn fū zi,lǎo pèi cì shǐ yú。
威行乌白蛮,解辫请冠裾。wēi xíng wū bái mán,jiě biàn qǐng guān jū。
方当入奏事,清庙陈璠玙。fāng dāng rù zòu shì,qīng miào chén fán yú。
胡为厌轩冕,归意不少纾。hú wèi yàn xuān miǎn,guī yì bù shǎo shū。
上蔡有良田,黄沙走清渠。shàng cài yǒu liáng tián,huáng shā zǒu qīng qú。
罢亚百顷稻,雍容十年储。bà yà bǎi qǐng dào,yōng róng shí nián chǔ。
闲随李丞相,搏射鹿与猪。xián suí lǐ chéng xiāng,bó shè lù yǔ zhū。
苍鹰十斤重,猛犬如黄驴。cāng yīng shí jīn zhòng,měng quǎn rú huáng lǘ。
岂比陶渊明,穷苦自把锄。qǐ bǐ táo yuān míng,qióng kǔ zì bǎ chú。
我今四十二,衰发不满梳。wǒ jīn sì shí èr,shuāi fā bù mǎn shū。
彭城古名郡,乏人偶见除。péng chéng gǔ míng jùn,fá rén ǒu jiàn chú。
头颅已可知,几何不樵渔。tóu lú yǐ kě zhī,jǐ hé bù qiáo yú。
会当相从去,芒鞋老菑畬。huì dāng xiāng cóng qù,máng xié lǎo zāi shē。
念子瘴江边,怀抱向谁摅。niàn zi zhàng jiāng biān,huái bào xiàng shuí shū。
赖我同年友,相欢出同舆。lài wǒ tóng nián yǒu,xiāng huān chū tóng yú。
冰盘荐文鲔,玉斝倾浮蛆。bīng pán jiàn wén wěi,yù jiǎ qīng fú qū。
醉中忽思我,清诗缀琼琚。zuì zhōng hū sī wǒ,qīng shī zhuì qióng jū。
知我少所谐,教我时卷舒。zhī wǒ shǎo suǒ xié,jiào wǒ shí juǎn shū。
世事日反覆,翩如风中旟。shì shì rì fǎn fù,piān rú fēng zhōng yú。
雀罗吊廷尉,秋扇悲婕妤。què luó diào tíng wèi,qiū shàn bēi jié yú。
升沉一何速,喜怒纷众狙。shēng chén yī hé sù,xǐ nù fēn zhòng jū。
作诗谢二子,我师宁与蘧。zuò shī xiè èr zi,wǒ shī níng yǔ qú。
苏轼

苏轼

苏轼(1037-1101),北宋文学家、书画家、美食家。字子瞻,号东坡居士。汉族,四川人,葬于颍昌(今河南省平顶山市郏县)。一生仕途坎坷,学识渊博,天资极高,诗文书画皆精。其文汪洋恣肆,明白畅达,与欧阳修并称欧苏,为“唐宋八大家”之一;诗清新豪健,善用夸张、比喻,艺术表现独具风格,与黄庭坚并称苏黄;词开豪放一派,对后世有巨大影响,与辛弃疾并称苏辛;书法擅长行书、楷书,能自创新意,用笔丰腴跌宕,有天真烂漫之趣,与黄庭坚、米芾、蔡襄并称宋四家;画学文同,论画主张神似,提倡“士人画”。著有《苏东坡全集》和《东坡乐府》等。 苏轼的作品>>

猜您喜欢

赠治易僧智周

苏轼

寒窗孤坐冻生瓶,尚把遗编照露萤。hán chuāng gū zuò dòng shēng píng,shàng bǎ yí biān zhào lù yíng。
阁束九师新得妙,梦吞三画旧通灵。gé shù jiǔ shī xīn dé miào,mèng tūn sān huà jiù tōng líng。
断弦挂壁知音丧,挥麈空山乱石听。duàn xián guà bì zhī yīn sàng,huī zhǔ kōng shān luàn shí tīng。
斋罢何须更临水,胸中自有洗心经。zhāi bà hé xū gèng lín shuǐ,xiōng zhōng zì yǒu xǐ xīn jīng。

张子野年八十五,尚闻买妾,述古令作诗

苏轼

锦里先生自笑狂,莫欺九尺鬓眉苍。jǐn lǐ xiān shēng zì xiào kuáng,mò qī jiǔ chǐ bìn méi cāng。
诗人老去莺莺在,公子归来燕燕忙。shī rén lǎo qù yīng yīng zài,gōng zi guī lái yàn yàn máng。
柱下相君犹有齿,江南刺史已无肠。zhù xià xiāng jūn yóu yǒu chǐ,jiāng nán cì shǐ yǐ wú cháng。
平生谬作安昌客,略遣彭宣到后堂。píng shēng miù zuò ān chāng kè,lüè qiǎn péng xuān dào hòu táng。

宝山新开径

苏轼

藤梢橘刺元无路,竹杖棕鞋不用扶。téng shāo jú cì yuán wú lù,zhú zhàng zōng xié bù yòng fú。
风自远来闻笑语,水分流处见江湖。fēng zì yuǎn lái wén xiào yǔ,shuǐ fēn liú chù jiàn jiāng hú。
回观佛国青螺髻,踏遍仙人碧玉壶。huí guān fú guó qīng luó jì,tà biàn xiān rén bì yù hú。
野客归时山月上,棠梨叶战暝禽呼。yě kè guī shí shān yuè shàng,táng lí yè zhàn míng qín hū。

李颀秀才善画山,以两轴见寄,仍有诗,次韵答之

苏轼

平生自是个中人,欲向渔舟便写真。píng shēng zì shì gè zhōng rén,yù xiàng yú zhōu biàn xiě zhēn。
诗句对君难出手,云泉劝我早抽身。shī jù duì jūn nán chū shǒu,yún quán quàn wǒ zǎo chōu shēn。
年来白发惊秋速,长恐青山与世新。nián lái bái fā jīng qiū sù,zhǎng kǒng qīng shān yǔ shì xīn。
从此北归休怅望,囊中收得武陵春。cóng cǐ běi guī xiū chàng wàng,náng zhōng shōu dé wǔ líng chūn。

夜至永乐文长老院,文时卧病退院

苏轼

夜闻巴叟卧荒村,来打三更月下门。yè wén bā sǒu wò huāng cūn,lái dǎ sān gèng yuè xià mén。
往事过年如昨日,此身未死得重论。wǎng shì guò nián rú zuó rì,cǐ shēn wèi sǐ dé zhòng lùn。
老非怀土情相得,病不开堂道益尊。lǎo fēi huái tǔ qíng xiāng dé,bìng bù kāi táng dào yì zūn。
惟有孤栖旧时鹤,举头见客似长言。wéi yǒu gū qī jiù shí hè,jǔ tóu jiàn kè shì zhǎng yán。

钱安道席上令歌者道服

苏轼

乌府先生铁作肝,霜风卷地不知寒。wū fǔ xiān shēng tiě zuò gān,shuāng fēng juǎn dì bù zhī hán。
犹嫌白发年前少,故点红灯雪里看。yóu xián bái fā nián qián shǎo,gù diǎn hóng dēng xuě lǐ kàn。
他日卜邻先有约,待君投劾我休官。tā rì bo lín xiān yǒu yuē,dài jūn tóu hé wǒ xiū guān。
如今且作华阳服,醉唱侬家七返丹。rú jīn qiě zuò huá yáng fú,zuì chàng nóng jiā qī fǎn dān。

惠山谒钱道人,烹小龙团,登绝顶,望太湖

苏轼

踏遍江南南岸山,逢山未免更流连。tà biàn jiāng nán nán àn shān,féng shān wèi miǎn gèng liú lián。
独携天上小团月,来试人间第二泉。dú xié tiān shàng xiǎo tuán yuè,lái shì rén jiān dì èr quán。
石路萦回九龙脊,水光翻动五湖天。shí lù yíng huí jiǔ lóng jí,shuǐ guāng fān dòng wǔ hú tiān。
孙登无语空归去,半岭松声万壑传。sūn dēng wú yǔ kōng guī qù,bàn lǐng sōng shēng wàn hè chuán。

元日过丹阳,明日立春,寄鲁元翰

苏轼

堆盘红缕细茵陈,巧与椒花两斗新。duī pán hóng lǚ xì yīn chén,qiǎo yǔ jiāo huā liǎng dòu xīn。
竹马异时宁信老,土牛明日莫辞春。zhú mǎ yì shí níng xìn lǎo,tǔ niú míng rì mò cí chūn。
西湖弄水犹应早,北寺观灯欲及辰。xī hú nòng shuǐ yóu yīng zǎo,běi sì guān dēng yù jí chén。
白发苍颜谁肯记,晓来频嚏为何人。bái fā cāng yán shuí kěn jì,xiǎo lái pín tì wèi hé rén。

除夜野宿常州城外二首

苏轼

行歌野哭两堪悲,远火低星渐向微。xíng gē yě kū liǎng kān bēi,yuǎn huǒ dī xīng jiàn xiàng wēi。
病眼不眠非守岁,乡音无伴苦思归。bìng yǎn bù mián fēi shǒu suì,xiāng yīn wú bàn kǔ sī guī。
重衾脚冷知霜重,新沐头轻感发稀。zhòng qīn jiǎo lěng zhī shuāng zhòng,xīn mù tóu qīng gǎn fā xī。
多谢残灯不嫌客,孤舟一夜许相依。duō xiè cán dēng bù xián kè,gū zhōu yī yè xǔ xiāng yī。

除夜野宿常州城外二首

苏轼

南来三见岁云徂,直恐终身走道途。nán lái sān jiàn suì yún cú,zhí kǒng zhōng shēn zǒu dào tú。
老去怕看新历日,退归拟学旧桃符。lǎo qù pà kàn xīn lì rì,tuì guī nǐ xué jiù táo fú。
烟花已作青春意,霜雪偏寻病客须。yān huā yǐ zuò qīng chūn yì,shuāng xuě piān xún bìng kè xū。
但把穷愁博长健,不辞最后饮屠苏。dàn bǎ qióng chóu bó zhǎng jiàn,bù cí zuì hòu yǐn tú sū。

刁同年草堂

苏轼

不用长竿矫绣衣,南园北第两参差。bù yòng zhǎng gān jiǎo xiù yī,nán yuán běi dì liǎng cān chà。
青山有约长当户,流水无情自入池。qīng shān yǒu yuē zhǎng dāng hù,liú shuǐ wú qíng zì rù chí。
岁久酴醚浑欲合,春来杨柳不胜垂。suì jiǔ tú mí hún yù hé,chūn lái yáng liǔ bù shèng chuí。
主人不用匆匆去,正是红梅著子时。zhǔ rén bù yòng cōng cōng qù,zhèng shì hóng méi zhù zi shí。

刁景纯赏瑞香花,忆先朝侍宴,次韵

苏轼

上苑夭桃自作行,刘郎去后几回芳。shàng yuàn yāo táo zì zuò xíng,liú láng qù hòu jǐ huí fāng。
厌从年少追新赏,闲对宫花识旧香。yàn cóng nián shǎo zhuī xīn shǎng,xián duì gōng huā shí jiù xiāng。
欲赠佳人非泛洧,好纫幽佩吊沉湘。yù zèng jiā rén fēi fàn wěi,hǎo rèn yōu pèi diào chén xiāng。
鹤林神女无消息,为问何年返帝乡。hè lín shén nǚ wú xiāo xī,wèi wèn hé nián fǎn dì xiāng。

同柳子玉游鹤林、招隐,醉归,呈景纯

苏轼

花时腊酒照人光,归路春风洒面凉。huā shí là jiǔ zhào rén guāng,guī lù chūn fēng sǎ miàn liáng。
刘氏宅边霜竹老,戴公山下野桃香。liú shì zhái biān shuāng zhú lǎo,dài gōng shān xià yě táo xiāng。
岩头匹练兼天净,泉底真珠溅客忙。yán tóu pǐ liàn jiān tiān jìng,quán dǐ zhēn zhū jiàn kè máng。
安得道人携笛去,一声吹裂翠崖冈。ān dé dào rén xié dí qù,yī shēng chuī liè cuì yá gāng。

柳子玉亦见和,因以送之,兼寄其兄子璋道人

苏轼

不羡腰金照地光,暂时假面弄西凉。bù xiàn yāo jīn zhào dì guāng,zàn shí jiǎ miàn nòng xī liáng。
晴窗咽日肝肠暖,古殿朝真屦袖香。qíng chuāng yàn rì gān cháng nuǎn,gǔ diàn cháo zhēn jù xiù xiāng。
说静故知犹有动,无闲底处更求忙。shuō jìng gù zhī yóu yǒu dòng,wú xián dǐ chù gèng qiú máng。
先生官罢乘风去,何用区区赋《陟冈》。xiān shēng guān bà chéng fēng qù,hé yòng qū qū fù zhì gāng。

子玉家宴,用前韵见寄,复答之

苏轼

自酌金樽劝孟光,更教长笛奏伊、凉。zì zhuó jīn zūn quàn mèng guāng,gèng jiào zhǎng dí zòu yī liáng。
牵衣男女绕太白,扇枕郎君烦阿香。qiān yī nán nǚ rào tài bái,shàn zhěn láng jūn fán ā xiāng。
诗病逢春转深痼,愁魔得酒暂奔忙。shī bìng féng chūn zhuǎn shēn gù,chóu mó dé jiǔ zàn bēn máng。
醒时情味吾能说,日在西南白草冈。xǐng shí qíng wèi wú néng shuō,rì zài xī nán bái cǎo gāng。