古诗词

和蔡景繁海州石室

苏轼

芙蓉仙人旧游处,苍藤翠壁初无路。fú róng xiān rén jiù yóu chù,cāng téng cuì bì chū wú lù。
戏将桃核裹黄泥,石间散掷如风雨。xì jiāng táo hé guǒ huáng ní,shí jiān sàn zhì rú fēng yǔ。
坐令空山出锦绣,倚天照海花无数。zuò lìng kōng shān chū jǐn xiù,yǐ tiān zhào hǎi huā wú shù。
花间石室可容车,流苏宝盖窥灵宇。huā jiān shí shì kě róng chē,liú sū bǎo gài kuī líng yǔ。
何年霹雳起神物,玉棺飞出王乔墓。hé nián pī lì qǐ shén wù,yù guān fēi chū wáng qiáo mù。
当时醉卧动千日,至今石缝馀糟醑。dāng shí zuì wò dòng qiān rì,zhì jīn shí fèng yú zāo xǔ。
仙人一去五十年,花老室空谁作主。xiān rén yī qù wǔ shí nián,huā lǎo shì kōng shuí zuò zhǔ。
手植数松今偃盖,苍髯白甲低琼户。shǒu zhí shù sōng jīn yǎn gài,cāng rán bái jiǎ dī qióng hù。
我来取酒酹先生,后车仍载胡琴女。wǒ lái qǔ jiǔ lèi xiān shēng,hòu chē réng zài hú qín nǚ。
一声冰铁散岩谷,海为澜翻松为舞。yī shēng bīng tiě sàn yán gǔ,hǎi wèi lán fān sōng wèi wǔ。
尔来心赏复何人,持节中郎醉无伍。ěr lái xīn shǎng fù hé rén,chí jié zhōng láng zuì wú wǔ。
独临断岸呼日出,红波碧巘相吞吐。dú lín duàn àn hū rì chū,hóng bō bì yǎn xiāng tūn tǔ。
径寻我语觅馀声,拄杖彭铿叩铜鼓。jìng xún wǒ yǔ mì yú shēng,zhǔ zhàng péng kēng kòu tóng gǔ。
长篇小字远相寄,一唱三叹神悽楚。zhǎng piān xiǎo zì yuǎn xiāng jì,yī chàng sān tàn shén qī chǔ。
江风海雨入牙颊,似听石室胡琴语。jiāng fēng hǎi yǔ rù yá jiá,shì tīng shí shì hú qín yǔ。
我今老病不出门,海山岩洞知何许。wǒ jīn lǎo bìng bù chū mén,hǎi shān yán dòng zhī hé xǔ。
门外桃花自开落,床头酒瓮生尘土。mén wài táo huā zì kāi luò,chuáng tóu jiǔ wèng shēng chén tǔ。
前年开閤放柳枝,今年洗心归佛祖。qián nián kāi gé fàng liǔ zhī,jīn nián xǐ xīn guī fú zǔ。
梦中旧事时一笑,坐觉俯仰成今古。mèng zhōng jiù shì shí yī xiào,zuò jué fǔ yǎng chéng jīn gǔ。
愿君不用刻此诗,东海桑田真旦暮。yuàn jūn bù yòng kè cǐ shī,dōng hǎi sāng tián zhēn dàn mù。
苏轼

苏轼

苏轼(1037-1101),北宋文学家、书画家、美食家。字子瞻,号东坡居士。汉族,四川人,葬于颍昌(今河南省平顶山市郏县)。一生仕途坎坷,学识渊博,天资极高,诗文书画皆精。其文汪洋恣肆,明白畅达,与欧阳修并称欧苏,为“唐宋八大家”之一;诗清新豪健,善用夸张、比喻,艺术表现独具风格,与黄庭坚并称苏黄;词开豪放一派,对后世有巨大影响,与辛弃疾并称苏辛;书法擅长行书、楷书,能自创新意,用笔丰腴跌宕,有天真烂漫之趣,与黄庭坚、米芾、蔡襄并称宋四家;画学文同,论画主张神似,提倡“士人画”。著有《苏东坡全集》和《东坡乐府》等。 苏轼的作品>>

猜您喜欢

元祐六年六月,自杭州召还,汶公馆我于东堂,阅旧诗卷,次诸公韵三首

苏轼

梦觉还惊屧响廊,故人来炷影前香。mèng jué hái jīng xiè xiǎng láng,gù rén lái zhù yǐng qián xiāng。
鬓须白尽成何事,一帖空存老遂良。bìn xū bái jǐn chéng hé shì,yī tiē kōng cún lǎo suì liáng。

元祐六年六月,自杭州召还,汶公馆我于东堂,阅旧诗卷,次诸公韵三首

苏轼

尺一东来唤我归,衰年已迫故山期。chǐ yī dōng lái huàn wǒ guī,shuāi nián yǐ pò gù shān qī。
文章曹植今堪笑,却卷波澜入小诗。wén zhāng cáo zhí jīn kān xiào,què juǎn bō lán rù xiǎo shī。

题王晋卿画后

苏轼

丑石半蹲山下虎,长松倒卧水中龙。chǒu shí bàn dūn shān xià hǔ,zhǎng sōng dào wò shuǐ zhōng lóng。
试君眼力看多少,数到云峰第几重。shì jūn yǎn lì kàn duō shǎo,shù dào yún fēng dì jǐ zhòng。

次韵子由书王晋卿画山水二首其二

苏轼

山人昔与云俱出,俗驾今随水不回。shān rén xī yǔ yún jù chū,sú jià jīn suí shuǐ bù huí。
赖我胸中有佳处,一樽时对画图开。lài wǒ xiōng zhōng yǒu jiā chù,yī zūn shí duì huà tú kāi。

听武道士弹贺若

苏轼

清风终日自开帘,凉月今宵肯挂檐。qīng fēng zhōng rì zì kāi lián,liáng yuè jīn xiāo kěn guà yán。
琴里若能知贺若,诗中定合爱陶潜。qín lǐ ruò néng zhī hè ruò,shī zhōng dìng hé ài táo qián。

又书王晋卿画四首山阴陈迹

苏轼

当年不识此清真,强把先生拟季伦。dāng nián bù shí cǐ qīng zhēn,qiáng bǎ xiān shēng nǐ jì lún。
等是人间一陈迹,聚蚊金谷本何人。děng shì rén jiān yī chén jì,jù wén jīn gǔ běn hé rén。

又书王晋卿画四首山阴陈迹

苏轼

溪山雪月两佳哉,宾主谈锋夜转雷。xī shān xuě yuè liǎng jiā zāi,bīn zhǔ tán fēng yè zhuǎn léi。
犹言不见戴安道,为问适从何处来。yóu yán bù jiàn dài ān dào,wèi wèn shì cóng hé chù lái。

又书王晋卿画四首山阴陈迹

苏轼

毫端偶集一微尘,何处溪山非此身。háo duān ǒu jí yī wēi chén,hé chù xī shān fēi cǐ shēn。
狂客思归便归去,更求敕赐枉天真。kuáng kè sī guī biàn guī qù,gèng qiú chì cì wǎng tiān zhēn。

又书王晋卿画四首山阴陈迹

苏轼

斜风细雨到来时,我本无家何处归。xié fēng xì yǔ dào lái shí,wǒ běn wú jiā hé chù guī。
仰看云天真箬笠,旋收江海入蓑衣。yǎng kàn yún tiān zhēn ruò lì,xuán shōu jiāng hǎi rù suō yī。

送欧阳主簿赴官韦城四首

苏轼

凤雏骥子日相高,白发苍颜笑我曹。fèng chú jì zi rì xiāng gāo,bái fā cāng yán xiào wǒ cáo。
读遍牙签三万轴,却来小邑试牛刀。dú biàn yá qiān sān wàn zhóu,què lái xiǎo yì shì niú dāo。

送欧阳主簿赴官韦城四首

苏轼

出处年来恨不齐,一樽临水记分携。chū chù nián lái hèn bù qí,yī zūn lín shuǐ jì fēn xié。
江湖咫尺吾将老,汝颍东流子却西。jiāng hú zhǐ chǐ wú jiāng lǎo,rǔ yǐng dōng liú zi què xī。

送欧阳主簿赴官韦城四首

苏轼

白马津头春水来,白鱼犹喜似江淮。bái mǎ jīn tóu chūn shuǐ lái,bái yú yóu xǐ shì jiāng huái。
使君已复冰堂酒,更望重新画舫斋。shǐ jūn yǐ fù bīng táng jiǔ,gèng wàng zhòng xīn huà fǎng zhāi。

送欧阳主簿赴官韦城四首

苏轼

道傍垂白定沾巾,正似当年绿发新。dào bàng chuí bái dìng zhān jīn,zhèng shì dāng nián lǜ fā xīn。
故国依然乔木在,典刑复见老成人。gù guó yī rán qiáo mù zài,diǎn xíng fù jiàn lǎo chéng rén。

臂痛谒告,作三绝句示四君子

苏轼

公退清闲如致仕,酒馀欢适似还乡。gōng tuì qīng xián rú zhì shì,jiǔ yú huān shì shì hái xiāng。
不妨更有安心病,卧看萦帘一炷香。bù fáng gèng yǒu ān xīn bìng,wò kàn yíng lián yī zhù xiāng。

臂痛谒告,作三绝句示四君子

苏轼

心有何求遣病安,年来古井不生澜。xīn yǒu hé qiú qiǎn bìng ān,nián lái gǔ jǐng bù shēng lán。
只愁戏瓦闲童子,却作泠泠一水看。zhǐ chóu xì wǎ xián tóng zi,què zuò líng líng yī shuǐ kàn。