古诗词

双树海棠

徐积

独树已难有,双株岂易培。dú shù yǐ nán yǒu,shuāng zhū qǐ yì péi。
东风三月后,浓艳一时开。dōng fēng sān yuè hòu,nóng yàn yī shí kāi。
种是鸳鸯骨,根非玳瑁胎。zhǒng shì yuān yāng gǔ,gēn fēi dài mào tāi。
英英万千数,滴滴四三枚。yīng yīng wàn qiān shù,dī dī sì sān méi。
恐淡添猩血,矜香弃麝煤。kǒng dàn tiān xīng xuè,jīn xiāng qì shè méi。
鲛绡翡翠眼,宝钿珊瑚杯。jiāo xiāo fěi cuì yǎn,bǎo diàn shān hú bēi。
绛节朝真去,丹砂驻貌回。jiàng jié cháo zhēn qù,dān shā zhù mào huí。
童妆两株色,花格一仙才。tóng zhuāng liǎng zhū sè,huā gé yī xiān cái。
自得骖鸾侣,何烦跨凤台。zì dé cān luán lǚ,hé fán kuà fèng tái。
明珠留汉水,碧洞寄天台。míng zhū liú hàn shuǐ,bì dòng jì tiān tái。
对举霓裳步,高铺绣被堆。duì jǔ ní shang bù,gāo pù xiù bèi duī。
超如御烟雾,势欲摆尘埃。chāo rú yù yān wù,shì yù bǎi chén āi。
冶艳皆泥滓,卑枝亦草莱。yě yàn jiē ní zǐ,bēi zhī yì cǎo lái。
好临湘水照,莫近宋家栽。hǎo lín xiāng shuǐ zhào,mò jìn sòng jiā zāi。
汉殿昭阳宠,唐家学士才。hàn diàn zhāo yáng chǒng,táng jiā xué shì cái。
浴终兰液溅,帖就茜罗裁。yù zhōng lán yè jiàn,tiē jiù qiàn luó cái。
惜粉轻匀面,偷霞试点腮。xī fěn qīng yún miàn,tōu xiá shì diǎn sāi。
急窥鸾鉴了,齐报玉人来。jí kuī luán jiàn le,qí bào yù rén lái。
不是沾红雪,仍非污落梅。bù shì zhān hóng xuě,réng fēi wū luò méi。
啼痕才仿佛,伫立各徘徊。tí hén cái fǎng fú,zhù lì gè pái huái。
真态有如此,深情安在哉。zhēn tài yǒu rú cǐ,shēn qíng ān zài zāi。
歌阑都不语,舞困可堪推。gē lán dōu bù yǔ,wǔ kùn kě kān tuī。
淡若疑相犯,烘然笑自媒。dàn ruò yí xiāng fàn,hōng rán xiào zì méi。
画眉郎忽误,挟弹客应猜。huà méi láng hū wù,xié dàn kè yīng cāi。
洒绛谁先戏,挥朱亦共陪。sǎ jiàng shuí xiān xì,huī zhū yì gòng péi。
差肩奉青帝,联袂踏苍苔。chà jiān fèng qīng dì,lián mèi tà cāng tái。
好被金钱掷,宜兼玉箸催。hǎo bèi jīn qián zhì,yí jiān yù zhù cuī。
罗巾如可试,瑶枕谩为灰。luó jīn rú kě shì,yáo zhěn mán wèi huī。
供帐朝还暮,买春琼与瑰。gōng zhàng cháo hái mù,mǎi chūn qióng yǔ guī。
一枝怀旧物,百醮费新醅。yī zhī huái jiù wù,bǎi jiào fèi xīn pēi。
目断秦山远,心分荆渚隈。mù duàn qín shān yuǎn,xīn fēn jīng zhǔ wēi。
柔姿谁是偶,温德汝为魁。róu zī shuí shì ǒu,wēn dé rǔ wèi kuí。
绰绰闺房秀,匆匆风雨摧。chuò chuò guī fáng xiù,cōng cōng fēng yǔ cuī。
离歌连理曲,送酒合欢杯。lí gē lián lǐ qū,sòng jiǔ hé huān bēi。
坠脸殷金谷,冤情怨马嵬。zhuì liǎn yīn jīn gǔ,yuān qíng yuàn mǎ wéi。
烟波水东去,歧路日西颓。yān bō shuǐ dōng qù,qí lù rì xī tuí。
遗恨传芳草,馀阴伴绿槐。yí hèn chuán fāng cǎo,yú yīn bàn lǜ huái。
香魂如未散,相吊复相哀。xiāng hún rú wèi sàn,xiāng diào fù xiāng āi。
徐积

徐积

徐积(1028—1103)北宋聋人教官。字仲车,楚州山阳(今江苏淮安)人。因晚年居楚州南门外,故自号南郭翁。生于宋仁宗天圣六年,卒于徽宗崇宁二年,年七十六岁。政和六年(1116),赐谥节孝处士。家乡人为其建 “徐节孝祠”,明清两代均有修缮,毁于解放初期。《宋史》卷四五九有传。 徐积的作品>>

猜您喜欢

寄蔡子骧

徐积

为报庐陵客,逢人且寄声。wèi bào lú líng kè,féng rén qiě jì shēng。
不知无恙否,何日到南城。bù zhī wú yàng fǒu,hé rì dào nán chéng。

和张文潜晚春

徐积

留春是芳草,送春宜柳花。liú chūn shì fāng cǎo,sòng chūn yí liǔ huā。
日长花正乱,谁倚阑干斜。rì zhǎng huā zhèng luàn,shuí yǐ lán gàn xié。

和张文潜晚春

徐积

问花开何迟,问花底急飞。wèn huā kāi hé chí,wèn huā dǐ jí fēi。
人闲惜花少,阆苑等花归。rén xián xī huā shǎo,láng yuàn děng huā guī。

和张文潜晚春

徐积

易贮千寻水,难藏一点春。yì zhù qiān xún shuǐ,nán cáng yī diǎn chūn。
也须几杯酒,还似送行人。yě xū jǐ bēi jiǔ,hái shì sòng xíng rén。

和张文潜晚春

徐积

渡水衣须扱,穿林手自披。dù shuǐ yī xū xī,chuān lín shǒu zì pī。
经春脚力软,但恐上山迟。jīng chūn jiǎo lì ruǎn,dàn kǒng shàng shān chí。

赠蔡子骧二子

徐积

凤子能双举,新从日下回。fèng zi néng shuāng jǔ,xīn cóng rì xià huí。
日边是云雾,却带越书来。rì biān shì yún wù,què dài yuè shū lái。

少年行

徐积

车马朝游去,笙歌暮宴归。chē mǎ cháo yóu qù,shēng gē mù yàn guī。
绣帏初睡起,红日上帘衣。xiù wéi chū shuì qǐ,hóng rì shàng lián yī。

题扇儒扇

徐积

讲罢穷神易,吟成泣鬼文。jiǎng bà qióng shén yì,yín chéng qì guǐ wén。
心营四海事,手握一环云。xīn yíng sì hǎi shì,shǒu wò yī huán yún。

题扇道扇

徐积

携待真坛醮,摇吟玉笈书。xié dài zhēn tán jiào,yáo yín yù jí shū。
面题金鼎诀,背画五云车。miàn tí jīn dǐng jué,bèi huà wǔ yún chē。

题扇释扇

徐积

把月行杉径,将风上竹轩。bǎ yuè xíng shān jìng,jiāng fēng shàng zhú xuān。
倒持敲磬罢,还指佛书言。dào chí qiāo qìng bà,hái zhǐ fú shū yán。

题扇贞女扇

徐积

妾非宋家邻,亦笑巫山神。qiè fēi sòng jiā lín,yì xiào wū shān shén。
便是楚王来,掩面不从人。biàn shì chǔ wáng lái,yǎn miàn bù cóng rén。

题扇贞妇扇

徐积

笑亦待君掩,泣亦待君遮。xiào yì dài jūn yǎn,qì yì dài jūn zhē。
黄金买不见,妾貌好如花。huáng jīn mǎi bù jiàn,qiè mào hǎo rú huā。

题扇妆妇扇

徐积

妾貌非不奇,行坐自遮面。qiè mào fēi bù qí,xíng zuò zì zhē miàn。
楼上晓妆成,楼下无人见。lóu shàng xiǎo zhuāng chéng,lóu xià wú rén jiàn。

题扇寝妇扇

徐积

酒阑歌已阕,解佩灯先灭。jiǔ lán gē yǐ què,jiě pèi dēng xiān miè。
罗帐隔清风,玉腕摇明月。luó zhàng gé qīng fēng,yù wàn yáo míng yuè。

题扇孀妇扇

徐积

已写共姜誓,仍题督护歌。yǐ xiě gòng jiāng shì,réng tí dū hù gē。
更无脂粉污,唯有泪痕多。gèng wú zhī fěn wū,wéi yǒu lèi hén duō。