古诗词

琼花歌

徐积

春皇自厌花多红,欲得花颜如玉容。chūn huáng zì yàn huā duō hóng,yù dé huā yán rú yù róng。
春皇青女深相得,先教敛与秋霜色。chūn huáng qīng nǚ shēn xiāng dé,xiān jiào liǎn yǔ qiū shuāng sè。
乃有雪月供光,星榆献白,艑量银汉琉璃湿。nǎi yǒu xuě yuè gōng guāng,xīng yú xiàn bái,biàn liàng yín hàn liú lí shī。
人闲美玉捣作灰,荆山昆山鬼神泣。rén xián měi yù dǎo zuò huī,jīng shān kūn shān guǐ shén qì。
天上有人名玉女,投壶之外能为素。tiān shàng yǒu rén míng yù nǚ,tóu hú zhī wài néng wèi sù。
姑射神人解种花,先须此物为根芽。gū shè shén rén jiě zhǒng huā,xiān xū cǐ wù wèi gēn yá。
天罅地窍掬精粹,蟾身骊颔偷光华。tiān xià dì qiào jū jīng cuì,chán shēn lí hàn tōu guāng huá。
其时正是天地交,二气上下阴阳调。qí shí zhèng shì tiān dì jiāo,èr qì shàng xià yīn yáng diào。
此花孕育得其正,其闲邪气无纤毫。cǐ huā yùn yù dé qí zhèng,qí xián xié qì wú xiān háo。
所以其色为正色,出乎其类拔乎萃。suǒ yǐ qí sè wèi zhèng sè,chū hū qí lèi bá hū cuì。
一如君子有诸内,粹然其色见于外。yī rú jūn zi yǒu zhū nèi,cuì rán qí sè jiàn yú wài。
三月将尽四月前,百花开尽春萧然。sān yuè jiāng jǐn sì yuè qián,bǎi huā kāi jǐn chūn xiāo rán。
扬州日暖花开未,春香不动花房闭。yáng zhōu rì nuǎn huā kāi wèi,chūn xiāng bù dòng huā fáng bì。
仙掌秋高玉露浓,蛟人泣下珠玑碎。xiān zhǎng qiū gāo yù lù nóng,jiāo rén qì xià zhū jī suì。
黄鹂本是花中客,啼尽好声求不得。huáng lí běn shì huā zhōng kè,tí jǐn hǎo shēng qiú bù dé。
春皇费尽养花心,春风使尽开花力。chūn huáng fèi jǐn yǎng huā xīn,chūn fēng shǐ jǐn kāi huā lì。
春归莺去花始开,谁人放出深闺来。chūn guī yīng qù huā shǐ kāi,shuí rén fàng chū shēn guī lái。
唐家天子太平时,太真浴罢华清池。táng jiā tiān zi tài píng shí,tài zhēn yù bà huá qīng chí。
红裳绣袂厌君眼,更作地仙披羽衣。hóng shang xiù mèi yàn jūn yǎn,gèng zuò dì xiān pī yǔ yī。
麻姑睡起蓬莱岛,风吹玉面秋天晓。má gū shuì qǐ péng lái dǎo,fēng chuī yù miàn qiū tiān xiǎo。
洛川女子能长生,水中肌骨成瑶琼。luò chuān nǚ zi néng zhǎng shēng,shuǐ zhōng jī gǔ chéng yáo qióng。
褒姒不见诸侯兵,尽日不笑如无情。bāo sì bù jiàn zhū hóu bīng,jǐn rì bù xiào rú wú qíng。
宋玉移家安在哉,东邻不画胭脂腮。sòng yù yí jiā ān zài zāi,dōng lín bù huà yān zhī sāi。
卓文君去成都速,锦衣金翠慵装束。zhuó wén jūn qù chéng dōu sù,jǐn yī jīn cuì yōng zhuāng shù。
吹箫客貌果何如,见说其人名弄玉。chuī xiāo kè mào guǒ hé rú,jiàn shuō qí rén míng nòng yù。
若比此花俱不足,淫妖怪艳文之类。ruò bǐ cǐ huā jù bù zú,yín yāo guài yàn wén zhī lèi。
一如妇人有贤德,不为邪色辞正色。yī rú fù rén yǒu xián dé,bù wèi xié sè cí zhèng sè。
孀居之女能自持,终身唯著大练衣。shuāng jū zhī nǚ néng zì chí,zhōng shēn wéi zhù dà liàn yī。
又如正色立朝者,不以柔媚为奸欺。yòu rú zhèng sè lì cháo zhě,bù yǐ róu mèi wèi jiān qī。
以此论之乃可重,人之不正将胡为。yǐ cǐ lùn zhī nǎi kě zhòng,rén zhī bù zhèng jiāng hú wèi。
论德乃是花之杰,论色乃是花之绝。lùn dé nǎi shì huā zhī jié,lùn sè nǎi shì huā zhī jué。
洛阳花名古云好,看花须向扬州道。luò yáng huā míng gǔ yún hǎo,kàn huā xū xiàng yáng zhōu dào。
君不见去年花下吹黑风,霹雳闪电搜玉龙。jūn bù jiàn qù nián huā xià chuī hēi fēng,pī lì shǎn diàn sōu yù lóng。
此时半夜花光中,不觉屈曲蟠长虹。cǐ shí bàn yè huā guāng zhōng,bù jué qū qū pán zhǎng hóng。
又不闻天上琳琅树,种在烟霞最深处。yòu bù wén tiān shàng lín láng shù,zhǒng zài yān xiá zuì shēn chù。
白云枝叶白玉英,此花莫是琳琅精。bái yún zhī yè bái yù yīng,cǐ huā mò shì lín láng jīng。
此花爱圆不爱缺,一树花开似明月。cǐ huā ài yuán bù ài quē,yī shù huā kāi shì míng yuè。
襄王半夜指为云,谢女黄昏吟作雪。xiāng wáng bàn yè zhǐ wèi yún,xiè nǚ huáng hūn yín zuò xuě。
杏花俗艳梨花粗,柳花细碎梅花疏。xìng huā sú yàn lí huā cū,liǔ huā xì suì méi huā shū。
桃花不正其容冶,牡丹不谨其体舒。táo huā bù zhèng qí róng yě,mǔ dān bù jǐn qí tǐ shū。
如此之类无足奇,此花之外更有谁。rú cǐ zhī lèi wú zú qí,cǐ huā zhī wài gèng yǒu shuí。
世非红紫不入眼,此花何用求人知。shì fēi hóng zǐ bù rù yǎn,cǐ huā hé yòng qiú rén zhī。
诗人自与花相期,长告年年乞一枝。shī rén zì yǔ huā xiāng qī,zhǎng gào nián nián qǐ yī zhī。
徐积

徐积

徐积(1028—1103)北宋聋人教官。字仲车,楚州山阳(今江苏淮安)人。因晚年居楚州南门外,故自号南郭翁。生于宋仁宗天圣六年,卒于徽宗崇宁二年,年七十六岁。政和六年(1116),赐谥节孝处士。家乡人为其建 “徐节孝祠”,明清两代均有修缮,毁于解放初期。《宋史》卷四五九有传。 徐积的作品>>

猜您喜欢

钱塘江潮

徐积

沧溟几道入江淮,此独奇哉复怪哉。cāng míng jǐ dào rù jiāng huái,cǐ dú qí zāi fù guài zāi。
风雨初随霜练起,雷霆俄送雪山来。fēng yǔ chū suí shuāng liàn qǐ,léi tíng é sòng xuě shān lái。
岂无海物齐驱过,亦似神兵合阵回。qǐ wú hǎi wù qí qū guò,yì shì shén bīng hé zhèn huí。
君向西湖亭上看,杭州不信有尘埃。jūn xiàng xī hú tíng shàng kàn,háng zhōu bù xìn yǒu chén āi。

中秋月

徐积

青女霜华夜不收,一天如扫月如流。qīng nǚ shuāng huá yè bù shōu,yī tiān rú sǎo yuè rú liú。
素娥奔去已千古,狡兔隐来还几秋。sù é bēn qù yǐ qiān gǔ,jiǎo tù yǐn lái hái jǐ qiū。
冷逼蚊雷声陡息,光摧萤火色何幽。lěng bī wén léi shēng dǒu xī,guāng cuī yíng huǒ sè hé yōu。
尘埃两眼洗不净,安得淩云万丈楼。chén āi liǎng yǎn xǐ bù jìng,ān dé líng yún wàn zhàng lóu。

中秋月

徐积

珠箔珊珊挂玉钩,金梯轧轧倚红楼。zhū bó shān shān guà yù gōu,jīn tī yà yà yǐ hóng lóu。
桂摇团影上层汉,桐坠疏阴才半秋。guì yáo tuán yǐng shàng céng hàn,tóng zhuì shū yīn cái bàn qiū。
万顷玉田和露白,一环瑶水带霜流。wàn qǐng yù tián hé lù bái,yī huán yáo shuǐ dài shuāng liú。
何人独向绣帏泣,烛泪淋漓香篆幽。hé rén dú xiàng xiù wéi qì,zhú lèi lín lí xiāng zhuàn yōu。

九月九

徐积

九日诸公欲上山,淮东病叟正闲闲。jiǔ rì zhū gōng yù shàng shān,huái dōng bìng sǒu zhèng xián xián。
如从酒伴无惭色,傥论贤才即汗颜。rú cóng jiǔ bàn wú cán sè,tǎng lùn xián cái jí hàn yán。
适载巨疱寻陋巷,仍封大轴委樵关。shì zài jù pào xún lòu xiàng,réng fēng dà zhóu wěi qiáo guān。
不知我是扶犁手,玉树成林尽许攀。bù zhī wǒ shì fú lí shǒu,yù shù chéng lín jǐn xǔ pān。

九月九

徐积

何必南山与北山,此心非独此时闲。hé bì nán shān yǔ běi shān,cǐ xīn fēi dú cǐ shí xián。
手持白酒为常事,头带黄华是强颜。shǒu chí bái jiǔ wèi cháng shì,tóu dài huáng huá shì qiáng yán。
醉后浩歌来就榻,醒时清啸起抽关。zuì hòu hào gē lái jiù tà,xǐng shí qīng xiào qǐ chōu guān。
谁人遗我明霞曲,声在赤霄无处攀。shuí rén yí wǒ míng xiá qū,shēng zài chì xiāo wú chù pān。

九月九

徐积

有人才思耸如山,已燕淮亭未肯闲。yǒu rén cái sī sǒng rú shān,yǐ yàn huái tíng wèi kěn xián。
亲载绿醽温病骨,更歌白雪慰苍颜。qīn zài lǜ líng wēn bìng gǔ,gèng gē bái xuě wèi cāng yán。
老凭书几犹操笔,暮等吟筒正启关。lǎo píng shū jǐ yóu cāo bǐ,mù děng yín tǒng zhèng qǐ guān。
两手尘泥俱涤尽,金茎玉露我须攀。liǎng shǒu chén ní jù dí jǐn,jīn jīng yù lù wǒ xū pān。

九月九

徐积

桓家宾客正寻山,刘子藏身尽日闲。huán jiā bīn kè zhèng xún shān,liú zi cáng shēn jǐn rì xián。
忽为著书惊晚节,更因把菊觉衰颜。hū wèi zhù shū jīng wǎn jié,gèng yīn bǎ jú jué shuāi yán。
白衣来缓思沽酒,绣岭登高梦入关。bái yī lái huǎn sī gū jiǔ,xiù lǐng dēng gāo mèng rù guān。
最好莲华峰上路,藤条葛蔓手齐攀。zuì hǎo lián huá fēng shàng lù,téng tiáo gé màn shǒu qí pān。

九月九

徐积

堂堂兵阵列如山,羽檄交飞势未闲。táng táng bīng zhèn liè rú shān,yǔ xí jiāo fēi shì wèi xián。
敌国正强无备处,我师潜遁若为颜。dí guó zhèng qiáng wú bèi chù,wǒ shī qián dùn ruò wèi yán。
已张火炬严刁斗,更使辕门置铁关。yǐ zhāng huǒ jù yán diāo dòu,gèng shǐ yuán mén zhì tiě guān。
欲就将军送降款,金城万雉莫能攀。yù jiù jiāng jūn sòng jiàng kuǎn,jīn chéng wàn zhì mò néng pān。

九月九

徐积

不是妻孥须入山,著书未得片时闲。bù shì qī nú xū rù shān,zhù shū wèi dé piàn shí xián。
琴逢嵇叔难施手,啸比孙登合腼颜。qín féng jī shū nán shī shǒu,xiào bǐ sūn dēng hé miǎn yán。
几日偃旗兼卧鼓,今朝延敌又开关。jǐ rì yǎn qí jiān wò gǔ,jīn cháo yán dí yòu kāi guān。
我师欲遁无归路,严垒如云试一攀。wǒ shī yù dùn wú guī lù,yán lěi rú yún shì yī pān。

除夜

徐积

春意匆匆又欲还,一年都似片时闲。chūn yì cōng cōng yòu yù hái,yī nián dōu shì piàn shí xián。
青云有路终须到,白日无情不暂闲。qīng yún yǒu lù zhōng xū dào,bái rì wú qíng bù zàn xián。
任老岂妨修古道,更贫未肯忆深山。rèn lǎo qǐ fáng xiū gǔ dào,gèng pín wèi kěn yì shēn shān。
明朝献寿何为祝,长著斑衣奉母颜。míng cháo xiàn shòu hé wèi zhù,zhǎng zhù bān yī fèng mǔ yán。

除夜

徐积

但得文章与道深,年来年去不关心。dàn dé wén zhāng yǔ dào shēn,nián lái nián qù bù guān xīn。
几时上得青云后,两鬓从教白发侵。jǐ shí shàng dé qīng yún hòu,liǎng bìn cóng jiào bái fā qīn。
匣内深藏三尺剑,樽前独抱一张琴。xiá nèi shēn cáng sān chǐ jiàn,zūn qián dú bào yī zhāng qín。
辞高调古弹将晓,待倩春风听此音。cí gāo diào gǔ dàn jiāng xiǎo,dài qiàn chūn fēng tīng cǐ yīn。

除夜

徐积

一灯高照草堂中,大笑高歌送岁穷。yī dēng gāo zhào cǎo táng zhōng,dà xiào gāo gē sòng suì qióng。
柳色花光将属我,雪寒霜凛任相攻。liǔ sè huā guāng jiāng shǔ wǒ,xuě hán shuāng lǐn rèn xiāng gōng。
铜壶漏促三更尽,白玉樽深一釂空。tóng hú lòu cù sān gèng jǐn,bái yù zūn shēn yī jiào kōng。
待到平明无别事,只将诗句赠春风。dài dào píng míng wú bié shì,zhǐ jiāng shī jù zèng chūn fēng。

喜雨上山阳守

徐积

山阳太守奉更书,尽束行装载轴舻。shān yáng tài shǒu fèng gèng shū,jǐn shù xíng zhuāng zài zhóu lú。
已有仁风为惠爱,更留甘雨活焦枯。yǐ yǒu rén fēng wèi huì ài,gèng liú gān yǔ huó jiāo kū。
粳塍带溜苍苗奋,麦陇藏烟绀颖敷。jīng chéng dài liū cāng miáo fèn,mài lǒng cáng yān gàn yǐng fū。
看取北郊临去日,争先献酒是农夫。kàn qǔ běi jiāo lín qù rì,zhēng xiān xiàn jiǔ shì nóng fū。

春雪

徐积

天上星榆一夜雕,晓风吹紧下层霄。tiān shàng xīng yú yī yè diāo,xiǎo fēng chuī jǐn xià céng xiāo。
溪头岸狭流应涨,帘外春寒到不消。xī tóu àn xiá liú yīng zhǎng,lián wài chūn hán dào bù xiāo。
数骑急投村墅宿,几人忙奔酒家谣。shù qí jí tóu cūn shù sù,jǐ rén máng bēn jiǔ jiā yáo。
登高望遍东城路,又领诗兵战寂寥。dēng gāo wàng biàn dōng chéng lù,yòu lǐng shī bīng zhàn jì liáo。

春雪

徐积

雪满东风只到关,西飞还不到长安。xuě mǎn dōng fēng zhǐ dào guān,xī fēi hái bù dào zhǎng ān。
鹭翘孤白精神健,莺敛黄金羽翼寒。lù qiào gū bái jīng shén jiàn,yīng liǎn huáng jīn yǔ yì hán。
远岭玉迷樵木径,晚溪冰压钓鱼竿。yuǎn lǐng yù mí qiáo mù jìng,wǎn xī bīng yā diào yú gān。
陇头鼓腹讴吟者,但向深秋前后看。lǒng tóu gǔ fù ōu yín zhě,dàn xiàng shēn qiū qián hòu kàn。