古诗词

琼花歌

徐积

春皇自厌花多红,欲得花颜如玉容。chūn huáng zì yàn huā duō hóng,yù dé huā yán rú yù róng。
春皇青女深相得,先教敛与秋霜色。chūn huáng qīng nǚ shēn xiāng dé,xiān jiào liǎn yǔ qiū shuāng sè。
乃有雪月供光,星榆献白,艑量银汉琉璃湿。nǎi yǒu xuě yuè gōng guāng,xīng yú xiàn bái,biàn liàng yín hàn liú lí shī。
人闲美玉捣作灰,荆山昆山鬼神泣。rén xián měi yù dǎo zuò huī,jīng shān kūn shān guǐ shén qì。
天上有人名玉女,投壶之外能为素。tiān shàng yǒu rén míng yù nǚ,tóu hú zhī wài néng wèi sù。
姑射神人解种花,先须此物为根芽。gū shè shén rén jiě zhǒng huā,xiān xū cǐ wù wèi gēn yá。
天罅地窍掬精粹,蟾身骊颔偷光华。tiān xià dì qiào jū jīng cuì,chán shēn lí hàn tōu guāng huá。
其时正是天地交,二气上下阴阳调。qí shí zhèng shì tiān dì jiāo,èr qì shàng xià yīn yáng diào。
此花孕育得其正,其闲邪气无纤毫。cǐ huā yùn yù dé qí zhèng,qí xián xié qì wú xiān háo。
所以其色为正色,出乎其类拔乎萃。suǒ yǐ qí sè wèi zhèng sè,chū hū qí lèi bá hū cuì。
一如君子有诸内,粹然其色见于外。yī rú jūn zi yǒu zhū nèi,cuì rán qí sè jiàn yú wài。
三月将尽四月前,百花开尽春萧然。sān yuè jiāng jǐn sì yuè qián,bǎi huā kāi jǐn chūn xiāo rán。
扬州日暖花开未,春香不动花房闭。yáng zhōu rì nuǎn huā kāi wèi,chūn xiāng bù dòng huā fáng bì。
仙掌秋高玉露浓,蛟人泣下珠玑碎。xiān zhǎng qiū gāo yù lù nóng,jiāo rén qì xià zhū jī suì。
黄鹂本是花中客,啼尽好声求不得。huáng lí běn shì huā zhōng kè,tí jǐn hǎo shēng qiú bù dé。
春皇费尽养花心,春风使尽开花力。chūn huáng fèi jǐn yǎng huā xīn,chūn fēng shǐ jǐn kāi huā lì。
春归莺去花始开,谁人放出深闺来。chūn guī yīng qù huā shǐ kāi,shuí rén fàng chū shēn guī lái。
唐家天子太平时,太真浴罢华清池。táng jiā tiān zi tài píng shí,tài zhēn yù bà huá qīng chí。
红裳绣袂厌君眼,更作地仙披羽衣。hóng shang xiù mèi yàn jūn yǎn,gèng zuò dì xiān pī yǔ yī。
麻姑睡起蓬莱岛,风吹玉面秋天晓。má gū shuì qǐ péng lái dǎo,fēng chuī yù miàn qiū tiān xiǎo。
洛川女子能长生,水中肌骨成瑶琼。luò chuān nǚ zi néng zhǎng shēng,shuǐ zhōng jī gǔ chéng yáo qióng。
褒姒不见诸侯兵,尽日不笑如无情。bāo sì bù jiàn zhū hóu bīng,jǐn rì bù xiào rú wú qíng。
宋玉移家安在哉,东邻不画胭脂腮。sòng yù yí jiā ān zài zāi,dōng lín bù huà yān zhī sāi。
卓文君去成都速,锦衣金翠慵装束。zhuó wén jūn qù chéng dōu sù,jǐn yī jīn cuì yōng zhuāng shù。
吹箫客貌果何如,见说其人名弄玉。chuī xiāo kè mào guǒ hé rú,jiàn shuō qí rén míng nòng yù。
若比此花俱不足,淫妖怪艳文之类。ruò bǐ cǐ huā jù bù zú,yín yāo guài yàn wén zhī lèi。
一如妇人有贤德,不为邪色辞正色。yī rú fù rén yǒu xián dé,bù wèi xié sè cí zhèng sè。
孀居之女能自持,终身唯著大练衣。shuāng jū zhī nǚ néng zì chí,zhōng shēn wéi zhù dà liàn yī。
又如正色立朝者,不以柔媚为奸欺。yòu rú zhèng sè lì cháo zhě,bù yǐ róu mèi wèi jiān qī。
以此论之乃可重,人之不正将胡为。yǐ cǐ lùn zhī nǎi kě zhòng,rén zhī bù zhèng jiāng hú wèi。
论德乃是花之杰,论色乃是花之绝。lùn dé nǎi shì huā zhī jié,lùn sè nǎi shì huā zhī jué。
洛阳花名古云好,看花须向扬州道。luò yáng huā míng gǔ yún hǎo,kàn huā xū xiàng yáng zhōu dào。
君不见去年花下吹黑风,霹雳闪电搜玉龙。jūn bù jiàn qù nián huā xià chuī hēi fēng,pī lì shǎn diàn sōu yù lóng。
此时半夜花光中,不觉屈曲蟠长虹。cǐ shí bàn yè huā guāng zhōng,bù jué qū qū pán zhǎng hóng。
又不闻天上琳琅树,种在烟霞最深处。yòu bù wén tiān shàng lín láng shù,zhǒng zài yān xiá zuì shēn chù。
白云枝叶白玉英,此花莫是琳琅精。bái yún zhī yè bái yù yīng,cǐ huā mò shì lín láng jīng。
此花爱圆不爱缺,一树花开似明月。cǐ huā ài yuán bù ài quē,yī shù huā kāi shì míng yuè。
襄王半夜指为云,谢女黄昏吟作雪。xiāng wáng bàn yè zhǐ wèi yún,xiè nǚ huáng hūn yín zuò xuě。
杏花俗艳梨花粗,柳花细碎梅花疏。xìng huā sú yàn lí huā cū,liǔ huā xì suì méi huā shū。
桃花不正其容冶,牡丹不谨其体舒。táo huā bù zhèng qí róng yě,mǔ dān bù jǐn qí tǐ shū。
如此之类无足奇,此花之外更有谁。rú cǐ zhī lèi wú zú qí,cǐ huā zhī wài gèng yǒu shuí。
世非红紫不入眼,此花何用求人知。shì fēi hóng zǐ bù rù yǎn,cǐ huā hé yòng qiú rén zhī。
诗人自与花相期,长告年年乞一枝。shī rén zì yǔ huā xiāng qī,zhǎng gào nián nián qǐ yī zhī。
徐积

徐积

徐积(1028—1103)北宋聋人教官。字仲车,楚州山阳(今江苏淮安)人。因晚年居楚州南门外,故自号南郭翁。生于宋仁宗天圣六年,卒于徽宗崇宁二年,年七十六岁。政和六年(1116),赐谥节孝处士。家乡人为其建 “徐节孝祠”,明清两代均有修缮,毁于解放初期。《宋史》卷四五九有传。 徐积的作品>>

猜您喜欢

忘忧仙

徐积

鸟不曾喧兽不争,鸾歌凤舞碧瑶城。niǎo bù céng xuān shòu bù zhēng,luán gē fèng wǔ bì yáo chéng。
群童尽唱忘忧曲,也似人闲乐太平。qún tóng jǐn chàng wàng yōu qū,yě shì rén xián lè tài píng。

力仙

徐积

崆峒道人良多识,易以真为难以力。kōng dòng dào rén liáng duō shí,yì yǐ zhēn wèi nán yǐ lì。
岂无群圣可相师,亦有一篇言道德。qǐ wú qún shèng kě xiāng shī,yì yǒu yī piān yán dào dé。

力仙

徐积

挟虎搏蛟良有力,扼断鲸咽批豹额。xié hǔ bó jiāo liáng yǒu lì,è duàn jīng yàn pī bào é。
虎豹虽狞却易防,蝼蚁口中藏剑戟。hǔ bào suī níng què yì fáng,lóu yǐ kǒu zhōng cáng jiàn jǐ。

急仙

徐积

但把真声吹鼓箫,凤来凤去不须招。dàn bǎ zhēn shēng chuī gǔ xiāo,fèng lái fèng qù bù xū zhāo。
浮槎河上无徒涉,种玉田中莫揠苗。fú chá hé shàng wú tú shè,zhǒng yù tián zhōng mò yà miáo。

慢仙

徐积

急仙烧炼日盈罐,慢仙十日未能半。jí xiān shāo liàn rì yíng guàn,màn xiān shí rì wèi néng bàn。
一人卖药走不停,一人得金不肯换。yī rén mài yào zǒu bù tíng,yī rén dé jīn bù kěn huàn。

又雪仙

徐积

华盖车前龙步滑,紫微垣上凤巢寒。huá gài chē qián lóng bù huá,zǐ wēi yuán shàng fèng cháo hán。
一时扫下尘泥去,却入汉家盛露盘。yī shí sǎo xià chén ní qù,què rù hàn jiā shèng lù pán。

又雪仙

徐积

人闲多是苦寒饥,短褐疏衾正弊时。rén xián duō shì kǔ hán jī,duǎn hè shū qīn zhèng bì shí。
欲把霞衣都覆盖,却辞玉女宴瑶池。yù bǎ xiá yī dōu fù gài,què cí yù nǚ yàn yáo chí。

玉霞弟子

徐积

玉霞弟子非无学,金箓名仙亦有才。yù xiá dì zi fēi wú xué,jīn lù míng xiān yì yǒu cái。
却作左慈筵上术,谁将酒脯尽携来。què zuò zuǒ cí yán shàng shù,shuí jiāng jiǔ pú jǐn xié lái。

藐仙

徐积

藐哉小哉其奈何,牛蹄之水一泓多。miǎo zāi xiǎo zāi qí nài hé,niú tí zhī shuǐ yī hóng duō。
若是胸中能自养,长源巨派倾洪河。ruò shì xiōng zhōng néng zì yǎng,zhǎng yuán jù pài qīng hóng hé。

奇仙

徐积

奇哉奇哉有此仙,胸中广大可容天。qí zāi qí zāi yǒu cǐ xiān,xiōng zhōng guǎng dà kě róng tiān。
深莫测兮高可仰,沧浪之水太山颠。shēn mò cè xī gāo kě yǎng,cāng làng zhī shuǐ tài shān diān。

不可知

徐积

歌谣才作彩衣童,策杖俄为白发翁。gē yáo cái zuò cǎi yī tóng,cè zhàng é wèi bái fā wēng。
走遍红尘人莫问,先生意在不言中。zǒu biàn hóng chén rén mò wèn,xiān shēng yì zài bù yán zhōng。

莫回头

徐积

薄夫用意终归险,更有乡原事可羞。báo fū yòng yì zhōng guī xiǎn,gèng yǒu xiāng yuán shì kě xiū。
多少古人遗恨在,红尘歧路莫回头。duō shǎo gǔ rén yí hèn zài,hóng chén qí lù mò huí tóu。

无奈何

徐积

我曹意者非忘物,自是为仙无奈何。wǒ cáo yì zhě fēi wàng wù,zì shì wèi xiān wú nài hé。
海水玩来如股掌,人心难处甚风波。hǎi shuǐ wán lái rú gǔ zhǎng,rén xīn nán chù shén fēng bō。

无奈何

徐积

无奈何兮无奈何,失之哀兮得之歌。wú nài hé xī wú nài hé,shī zhī āi xī dé zhī gē。
巧拙其闲不容寸,得失相去能几何。qiǎo zhuō qí xián bù róng cùn,dé shī xiāng qù néng jǐ hé。

徐积

百尺楼头凤一群,声如韶濩羽如云。bǎi chǐ lóu tóu fèng yī qún,shēng rú sháo huò yǔ rú yún。
开口一鸣天路白,六龙驰上海之濆。kāi kǒu yī míng tiān lù bái,liù lóng chí shàng hǎi zhī fén。