古诗词

琼花歌

徐积

春皇自厌花多红,欲得花颜如玉容。chūn huáng zì yàn huā duō hóng,yù dé huā yán rú yù róng。
春皇青女深相得,先教敛与秋霜色。chūn huáng qīng nǚ shēn xiāng dé,xiān jiào liǎn yǔ qiū shuāng sè。
乃有雪月供光,星榆献白,艑量银汉琉璃湿。nǎi yǒu xuě yuè gōng guāng,xīng yú xiàn bái,biàn liàng yín hàn liú lí shī。
人闲美玉捣作灰,荆山昆山鬼神泣。rén xián měi yù dǎo zuò huī,jīng shān kūn shān guǐ shén qì。
天上有人名玉女,投壶之外能为素。tiān shàng yǒu rén míng yù nǚ,tóu hú zhī wài néng wèi sù。
姑射神人解种花,先须此物为根芽。gū shè shén rén jiě zhǒng huā,xiān xū cǐ wù wèi gēn yá。
天罅地窍掬精粹,蟾身骊颔偷光华。tiān xià dì qiào jū jīng cuì,chán shēn lí hàn tōu guāng huá。
其时正是天地交,二气上下阴阳调。qí shí zhèng shì tiān dì jiāo,èr qì shàng xià yīn yáng diào。
此花孕育得其正,其闲邪气无纤毫。cǐ huā yùn yù dé qí zhèng,qí xián xié qì wú xiān háo。
所以其色为正色,出乎其类拔乎萃。suǒ yǐ qí sè wèi zhèng sè,chū hū qí lèi bá hū cuì。
一如君子有诸内,粹然其色见于外。yī rú jūn zi yǒu zhū nèi,cuì rán qí sè jiàn yú wài。
三月将尽四月前,百花开尽春萧然。sān yuè jiāng jǐn sì yuè qián,bǎi huā kāi jǐn chūn xiāo rán。
扬州日暖花开未,春香不动花房闭。yáng zhōu rì nuǎn huā kāi wèi,chūn xiāng bù dòng huā fáng bì。
仙掌秋高玉露浓,蛟人泣下珠玑碎。xiān zhǎng qiū gāo yù lù nóng,jiāo rén qì xià zhū jī suì。
黄鹂本是花中客,啼尽好声求不得。huáng lí běn shì huā zhōng kè,tí jǐn hǎo shēng qiú bù dé。
春皇费尽养花心,春风使尽开花力。chūn huáng fèi jǐn yǎng huā xīn,chūn fēng shǐ jǐn kāi huā lì。
春归莺去花始开,谁人放出深闺来。chūn guī yīng qù huā shǐ kāi,shuí rén fàng chū shēn guī lái。
唐家天子太平时,太真浴罢华清池。táng jiā tiān zi tài píng shí,tài zhēn yù bà huá qīng chí。
红裳绣袂厌君眼,更作地仙披羽衣。hóng shang xiù mèi yàn jūn yǎn,gèng zuò dì xiān pī yǔ yī。
麻姑睡起蓬莱岛,风吹玉面秋天晓。má gū shuì qǐ péng lái dǎo,fēng chuī yù miàn qiū tiān xiǎo。
洛川女子能长生,水中肌骨成瑶琼。luò chuān nǚ zi néng zhǎng shēng,shuǐ zhōng jī gǔ chéng yáo qióng。
褒姒不见诸侯兵,尽日不笑如无情。bāo sì bù jiàn zhū hóu bīng,jǐn rì bù xiào rú wú qíng。
宋玉移家安在哉,东邻不画胭脂腮。sòng yù yí jiā ān zài zāi,dōng lín bù huà yān zhī sāi。
卓文君去成都速,锦衣金翠慵装束。zhuó wén jūn qù chéng dōu sù,jǐn yī jīn cuì yōng zhuāng shù。
吹箫客貌果何如,见说其人名弄玉。chuī xiāo kè mào guǒ hé rú,jiàn shuō qí rén míng nòng yù。
若比此花俱不足,淫妖怪艳文之类。ruò bǐ cǐ huā jù bù zú,yín yāo guài yàn wén zhī lèi。
一如妇人有贤德,不为邪色辞正色。yī rú fù rén yǒu xián dé,bù wèi xié sè cí zhèng sè。
孀居之女能自持,终身唯著大练衣。shuāng jū zhī nǚ néng zì chí,zhōng shēn wéi zhù dà liàn yī。
又如正色立朝者,不以柔媚为奸欺。yòu rú zhèng sè lì cháo zhě,bù yǐ róu mèi wèi jiān qī。
以此论之乃可重,人之不正将胡为。yǐ cǐ lùn zhī nǎi kě zhòng,rén zhī bù zhèng jiāng hú wèi。
论德乃是花之杰,论色乃是花之绝。lùn dé nǎi shì huā zhī jié,lùn sè nǎi shì huā zhī jué。
洛阳花名古云好,看花须向扬州道。luò yáng huā míng gǔ yún hǎo,kàn huā xū xiàng yáng zhōu dào。
君不见去年花下吹黑风,霹雳闪电搜玉龙。jūn bù jiàn qù nián huā xià chuī hēi fēng,pī lì shǎn diàn sōu yù lóng。
此时半夜花光中,不觉屈曲蟠长虹。cǐ shí bàn yè huā guāng zhōng,bù jué qū qū pán zhǎng hóng。
又不闻天上琳琅树,种在烟霞最深处。yòu bù wén tiān shàng lín láng shù,zhǒng zài yān xiá zuì shēn chù。
白云枝叶白玉英,此花莫是琳琅精。bái yún zhī yè bái yù yīng,cǐ huā mò shì lín láng jīng。
此花爱圆不爱缺,一树花开似明月。cǐ huā ài yuán bù ài quē,yī shù huā kāi shì míng yuè。
襄王半夜指为云,谢女黄昏吟作雪。xiāng wáng bàn yè zhǐ wèi yún,xiè nǚ huáng hūn yín zuò xuě。
杏花俗艳梨花粗,柳花细碎梅花疏。xìng huā sú yàn lí huā cū,liǔ huā xì suì méi huā shū。
桃花不正其容冶,牡丹不谨其体舒。táo huā bù zhèng qí róng yě,mǔ dān bù jǐn qí tǐ shū。
如此之类无足奇,此花之外更有谁。rú cǐ zhī lèi wú zú qí,cǐ huā zhī wài gèng yǒu shuí。
世非红紫不入眼,此花何用求人知。shì fēi hóng zǐ bù rù yǎn,cǐ huā hé yòng qiú rén zhī。
诗人自与花相期,长告年年乞一枝。shī rén zì yǔ huā xiāng qī,zhǎng gào nián nián qǐ yī zhī。
徐积

徐积

徐积(1028—1103)北宋聋人教官。字仲车,楚州山阳(今江苏淮安)人。因晚年居楚州南门外,故自号南郭翁。生于宋仁宗天圣六年,卒于徽宗崇宁二年,年七十六岁。政和六年(1116),赐谥节孝处士。家乡人为其建 “徐节孝祠”,明清两代均有修缮,毁于解放初期。《宋史》卷四五九有传。 徐积的作品>>

猜您喜欢

送李光道

徐积

忆昔见子时,我在西关住。yì xī jiàn zi shí,wǒ zài xī guān zhù。
顾我已衰朽,爱子特明悟。gù wǒ yǐ shuāi xiǔ,ài zi tè míng wù。
其后十数年,于此数见之。qí hòu shí shù nián,yú cǐ shù jiàn zhī。
气貌日益好,胸中即可知。qì mào rì yì hǎo,xiōng zhōng jí kě zhī。
貌者德之表,精神气所为。mào zhě dé zhī biǎo,jīng shén qì suǒ wèi。
气无所不适,其本在养颐。qì wú suǒ bù shì,qí běn zài yǎng yí。
所养得其正,其美充四肢。suǒ yǎng dé qí zhèng,qí měi chōng sì zhī。
子是名公孙,家法能自持。zi shì míng gōng sūn,jiā fǎ néng zì chí。
子学有旧业,尤富礼与诗。zi xué yǒu jiù yè,yóu fù lǐ yǔ shī。
重之以所养,何适而弗宜。zhòng zhī yǐ suǒ yǎng,hé shì ér fú yí。
古人有大路,行者皆坦夷。gǔ rén yǒu dà lù,xíng zhě jiē tǎn yí。
夫以子之明,岂惑于多歧。fū yǐ zi zhī míng,qǐ huò yú duō qí。
修鞭与长辔,逸驾无停时。xiū biān yǔ zhǎng pèi,yì jià wú tíng shí。
古人亦何人,勿问皆可追。gǔ rén yì hé rén,wù wèn jiē kě zhuī。
昨见子笔札,老人为子喜。zuó jiàn zi bǐ zhá,lǎo rén wèi zi xǐ。
其言逊而恭,贲然有文理。qí yán xùn ér gōng,bēn rán yǒu wén lǐ。
愿子更勉之,莫忘老人语。yuàn zi gèng miǎn zhī,mò wàng lǎo rén yǔ。
所居求正人,正人德之辅。suǒ jū qiú zhèng rén,zhèng rén dé zhī fǔ。

西山高寄崔刑部

徐积

西山高,胡为高。xī shān gāo,hú wèi gāo。
上有磨天之巨势,下有黄河不测之险,甚于蜀道之难。shàng yǒu mó tiān zhī jù shì,xià yǒu huáng hé bù cè zhī xiǎn,shén yú shǔ dào zhī nán。
西山高,长安之路如云霄。xī shān gāo,zhǎng ān zhī lù rú yún xiāo。
乘无逸驾兮飞无劲翮,我欲往兮有千艰百险之相辽。chéng wú yì jià xī fēi wú jìn hé,wǒ yù wǎng xī yǒu qiān jiān bǎi xiǎn zhī xiāng liáo。
西山高,长安之路如天遥。xī shān gāo,zhǎng ān zhī lù rú tiān yáo。
夜短梦不到,白日其心劳。yè duǎn mèng bù dào,bái rì qí xīn láo。
西山高,我欲往兮方穷处于蓬蒿。xī shān gāo,wǒ yù wǎng xī fāng qióng chù yú péng hāo。
恩之大兮报不可以速,太山之重兮置之有若鸿毛。ēn zhī dà xī bào bù kě yǐ sù,tài shān zhī zhòng xī zhì zhī yǒu ruò hóng máo。
西山高,无如之何兮徒引领而长谣。xī shān gāo,wú rú zhī hé xī tú yǐn lǐng ér zhǎng yáo。
青门路兮有时到,愿公之寿兮如松乔。qīng mén lù xī yǒu shí dào,yuàn gōng zhī shòu xī rú sōng qiáo。

答崔伯易白雪之句

徐积

北叟有奇歌,调与声俱绝。běi sǒu yǒu qí gē,diào yǔ shēng jù jué。
此歌本难名,强名为白雪。cǐ gē běn nán míng,qiáng míng wèi bái xuě。
一唱白云开,再唱青云裂。yī chàng bái yún kāi,zài chàng qīng yún liè。
朝唱迎朱霞,暮唱入明月。cháo chàng yíng zhū xiá,mù chàng rù míng yuè。
声在明月宫,桂树生秋风。shēng zài míng yuè gōng,guì shù shēng qiū fēng。
秋风吹明河,银浪翻长虹。qiū fēng chuī míng hé,yín làng fān zhǎng hóng。
河汉与海通,安知声所终。hé hàn yǔ hǎi tōng,ān zhī shēng suǒ zhōng。
如此谁可知,但问牵牛公。rú cǐ shuí kě zhī,dàn wèn qiān niú gōng。
如此谁可听,直须登青冥。rú cǐ shuí kě tīng,zhí xū dēng qīng míng。
酒仙骑赤龙,诗仙骑长鲸。jiǔ xiān qí chì lóng,shī xiān qí zhǎng jīng。
一夜到平明,北叟声且停。yī yè dào píng míng,běi sǒu shēng qiě tíng。
遗响来南城,犹似孤鸾鸣。yí xiǎng lái nán chéng,yóu shì gū luán míng。
南公对北叟,阮籍逢孙登。nán gōng duì běi sǒu,ruǎn jí féng sūn dēng。
阮籍正长啸,孙登作凤鸣。ruǎn jí zhèng zhǎng xiào,sūn dēng zuò fèng míng。
羞杀阮步兵,笑杀孙先生。xiū shā ruǎn bù bīng,xiào shā sūn xiān shēng。

送张宜父赴南从幕府

徐积

江南秋色芙蓉香,满江秋水倾银潢。jiāng nán qiū sè fú róng xiāng,mǎn jiāng qiū shuǐ qīng yín huáng。
泛水依花人姓张,涛翻浪涌挥文章。fàn shuǐ yī huā rén xìng zhāng,tāo fān làng yǒng huī wén zhāng。
突然出者何苍苍,巨鳌曝背来中央。tū rán chū zhě hé cāng cāng,jù áo pù bèi lái zhōng yāng。
鼋鼍仰首伏四旁,登临谈笑得庾郎。yuán tuó yǎng shǒu fú sì páng,dēng lín tán xiào dé yǔ láng。
安得霜鹘腰胯长,骑上秋空追鹔鹴。ān dé shuāng gǔ yāo kuà zhǎng,qí shàng qiū kōng zhuī sù shuāng。
北望海门形势强,美哉壮观吴封疆。běi wàng hǎi mén xíng shì qiáng,měi zāi zhuàng guān wú fēng jiāng。
若将前代论兴亡,直谈孙氏到陈梁。ruò jiāng qián dài lùn xīng wáng,zhí tán sūn shì dào chén liáng。
凡为佐命可哀伤,其诸奸孽如豺狼。fán wèi zuǒ mìng kě āi shāng,qí zhū jiān niè rú chái láng。
倾谗正直诬忠良,以国贩卖为贾商。qīng chán zhèng zhí wū zhōng liáng,yǐ guó fàn mài wèi jiǎ shāng。
歌姬舞女金满堂,不须为盗持刀鎗。gē jī wǔ nǚ jīn mǎn táng,bù xū wèi dào chí dāo qiāng。
身虽幸免遗其殃,子孙戮辱甚犬羊。shēn suī xìng miǎn yí qí yāng,zi sūn lù rǔ shén quǎn yáng。
所以不欲读史书,鼻洟目汁沾髭须。suǒ yǐ bù yù dú shǐ shū,bí tì mù zhī zhān zī xū。
润州支使相如无,山阳老子如唐衢。rùn zhōu zhī shǐ xiāng rú wú,shān yáng lǎo zi rú táng qú。

寄吴行甫

徐积

人事无穷时,白日常纷纷。rén shì wú qióng shí,bái rì cháng fēn fēn。
夜久静不眠,枕上还思君。yè jiǔ jìng bù mián,zhěn shàng hái sī jūn。
形神有合离,忽过江之濆。xíng shén yǒu hé lí,hū guò jiāng zhī fén。
已过江之濆,更随东南云。yǐ guò jiāng zhī fén,gèng suí dōng nán yún。

赠荆南王秀才天爵集虚二堂求诗仍往武陵

徐积

天爵名甚高,集虚名甚悟。tiān jué míng shén gāo,jí xū míng shén wù。
悟高已与俗人非,更望武陵花下去。wù gāo yǐ yǔ sú rén fēi,gèng wàng wǔ líng huā xià qù。

送李昂长官

徐积

征南兵势欲平蛮,军声杀气秋风寒。zhēng nán bīng shì yù píng mán,jūn shēng shā qì qiū fēng hán。
南国此时霜霰早,八月草黄枫叶丹。nán guó cǐ shí shuāng xiàn zǎo,bā yuè cǎo huáng fēng yè dān。
江有渚兮山有麓,君向洞庭何处宿。jiāng yǒu zhǔ xī shān yǒu lù,jūn xiàng dòng tíng hé chù sù。
四垂天幕乱波平,九嶷山送愁岚绿。sì chuí tiān mù luàn bō píng,jiǔ yí shān sòng chóu lán lǜ。
日斜叶落黄陵祠,月明风起清湘竹。rì xié yè luò huáng líng cí,yuè míng fēng qǐ qīng xiāng zhú。
愁娥远放峡云来,冤臣莫借江声哭。chóu é yuǎn fàng xiá yún lái,yuān chén mò jiè jiāng shēng kū。
雁号孤喙度苍梧,猿叫哀肠抱霜木。yàn hào gū huì dù cāng wú,yuán jiào āi cháng bào shuāng mù。
君看樵坞与渔村,绿橘黄柑随柿熟。jūn kàn qiáo wù yǔ yú cūn,lǜ jú huáng gān suí shì shú。
此行正合风骚情,县衙仍在衡山足。cǐ xíng zhèng hé fēng sāo qíng,xiàn yá réng zài héng shān zú。
新岚老翠滴吟窗,风松云溜生琴曲。xīn lán lǎo cuì dī yín chuāng,fēng sōng yún liū shēng qín qū。
衡人侧耳听先声,报道官来不碌碌。héng rén cè ěr tīng xiān shēng,bào dào guān lái bù lù lù。
可使汝农无逃田,可使汝市无冤狱。kě shǐ rǔ nóng wú táo tián,kě shǐ rǔ shì wú yuān yù。
汝胥可脱簿书烦,汝民可免鞭笞辱。rǔ xū kě tuō bù shū fán,rǔ mín kě miǎn biān chī rǔ。
日中放吏不坐厅,夜半投金不受嘱。rì zhōng fàng lì bù zuò tīng,yè bàn tóu jīn bù shòu zhǔ。
回时唯载俸馀钱,茶满衡山无一掬。huí shí wéi zài fèng yú qián,chá mǎn héng shān wú yī jū。

谢江倅

徐积

病叟在所收,越已为高义。bìng sǒu zài suǒ shōu,yuè yǐ wèi gāo yì。
就而饮食之,盛具烦亲致。jiù ér yǐn shí zhī,shèng jù fán qīn zhì。
让榻行殊礼,朋酒代贿币。ràng tà xíng shū lǐ,péng jiǔ dài huì bì。
非徒追古风,兼使奉时祭。fēi tú zhuī gǔ fēng,jiān shǐ fèng shí jì。

谢李次翁

徐积

次翁情义高,不在古人下。cì wēng qíng yì gāo,bù zài gǔ rén xià。
惠我春山芽,清吟为增价。huì wǒ chūn shān yá,qīng yín wèi zēng jià。
记得西窗无,言诗遂及雅。jì dé xī chuāng wú,yán shī suì jí yǎ。
且待李张来,说子到清夜。qiě dài lǐ zhāng lái,shuō zi dào qīng yè。

答李昂长官富贵贫贱终篇之贶

徐积

前日正凭几,长须叩我门。qián rì zhèng píng jǐ,zhǎng xū kòu wǒ mén。
手置一筒诗,义高辞且温。shǒu zhì yī tǒng shī,yì gāo cí qiě wēn。
三读至终篇,尤爱子所存。sān dú zhì zhōng piān,yóu ài zi suǒ cún。
我有不言意,子已自得之。wǒ yǒu bù yán yì,zi yǐ zì dé zhī。
余将缺不报,嘉意忽如遗。yú jiāng quē bù bào,jiā yì hū rú yí。
吾闻诸物理,动静固其性。wú wén zhū wù lǐ,dòng jìng gù qí xìng。
静有不如动,动有不如静。jìng yǒu bù rú dòng,dòng yǒu bù rú jìng。
所病入于邪,大率要归正。suǒ bìng rù yú xié,dà lǜ yào guī zhèng。
穷通存乎时,死生存乎命。qióng tōng cún hū shí,sǐ shēng cún hū mìng。
与其以邪通,孰如以正穷。yǔ qí yǐ xié tōng,shú rú yǐ zhèng qióng。
汉之主父偃,其卒败以凶。hàn zhī zhǔ fù yǎn,qí zú bài yǐ xiōng。
不义而有生,不如死于夭。bù yì ér yǒu shēng,bù rú sǐ yú yāo。
所以君子徒,而恶蹠寿考。suǒ yǐ jūn zi tú,ér è zhí shòu kǎo。
谓富不如贫,谓贵不如贱。wèi fù bù rú pín,wèi guì bù rú jiàn。
其说岂徒尔,亦各有所见。qí shuō qǐ tú ěr,yì gè yǒu suǒ jiàn。
贫贱与富贵,亦不必去取。pín jiàn yǔ fù guì,yì bù bì qù qǔ。
始也以道得,卒也以道处。shǐ yě yǐ dào dé,zú yě yǐ dào chù。
岂特区区身,时乎非小补。qǐ tè qū qū shēn,shí hū fēi xiǎo bǔ。
万世赖其法,天下受其祜。wàn shì lài qí fǎ,tiān xià shòu qí hù。
所以古君子,得之亦不拒。suǒ yǐ gǔ jūn zi,dé zhī yì bù jù。
处之不以道,君子所不与。chù zhī bù yǐ dào,jūn zi suǒ bù yǔ。
景公马千驷,孔子贤夷齐。jǐng gōng mǎ qiān sì,kǒng zi xián yí qí。
曾孟藐晋楚,原颜甘冻饥。céng mèng miǎo jìn chǔ,yuán yán gān dòng jī。
我爱张车骑,我爱郭汾阳。wǒ ài zhāng chē qí,wǒ ài guō fén yáng。
大业中兴汉,馀基再造唐。dà yè zhōng xīng hàn,yú jī zài zào táng。
天资既忠厚,以义能自将。tiān zī jì zhōng hòu,yǐ yì néng zì jiāng。
德盛不敢肆,功大不敢当。dé shèng bù gǎn sì,gōng dà bù gǎn dāng。
匿迹远权势,以身系存亡。nì jì yuǎn quán shì,yǐ shēn xì cún wáng。
以宽不以刻,以逊不以强。yǐ kuān bù yǐ kè,yǐ xùn bù yǐ qiáng。
兹可谓之贤,虽盛其何伤。zī kě wèi zhī xián,suī shèng qí hé shāng。
博陆岂不伟,区区蔽孽显。bó lù qǐ bù wěi,qū qū bì niè xiǎn。
当时虽已幸,其后卒不免。dāng shí suī yǐ xìng,qí hòu zú bù miǎn。
至于充谧辈,何足污齿牙。zhì yú chōng mì bèi,hé zú wū chǐ yá。
机云死好进,乐晏死佞邪。jī yún sǐ hǎo jìn,lè yàn sǐ nìng xié。
下近隋唐闲,其辈尤可嗟。xià jìn suí táng xián,qí bèi yóu kě jiē。
甚者弊天下,非惟凶而家。shén zhě bì tiān xià,fēi wéi xiōng ér jiā。
所以富与贵,有时而可恶。suǒ yǐ fù yǔ guì,yǒu shí ér kě è。
淫夫所不从,奔女所不娶。yín fū suǒ bù cóng,bēn nǚ suǒ bù qǔ。
色美而行非,嫫母胜西施。sè měi ér xíng fēi,mó mǔ shèng xī shī。
所以汉烈女,深恨蔡文姬。suǒ yǐ hàn liè nǚ,shēn hèn cài wén jī。
文姬文姬其奈何,如姬之辈可悲歌。wén jī wén jī qí nài hé,rú jī zhī bèi kě bēi gē。
我欲采药山之阿,亦欲把钓披渔蓑。wǒ yù cǎi yào shān zhī ā,yì yù bǎ diào pī yú suō。
茫茫人闲歧路多,不如海水通天河。máng máng rén xián qí lù duō,bù rú hǎi shuǐ tōng tiān hé。

赠陈留逸人

徐积

不知何许人,忽在陈留市。bù zhī hé xǔ rén,hū zài chén liú shì。
生来无得失,物则有泰否。shēng lái wú dé shī,wù zé yǒu tài fǒu。
春时看物生,秋冬看物老。chūn shí kàn wù shēng,qiū dōng kàn wù lǎo。
大意寓之笛,馀情付云鸟。dà yì yù zhī dí,yú qíng fù yún niǎo。
无处不可居,不问江与湖,亦不问田庐。wú chù bù kě jū,bù wèn jiāng yǔ hú,yì bù wèn tián lú。
今夜入城市,往往呼狂夫。jīn yè rù chéng shì,wǎng wǎng hū kuáng fū。
狂夫胜独醒,以身葬江鱼。kuáng fū shèng dú xǐng,yǐ shēn zàng jiāng yú。

赠陈留逸人

徐积

有人持一管,不用芦叶卷。yǒu rén chí yī guǎn,bù yòng lú yè juǎn。
能作陇头声,其女操六板。néng zuò lǒng tóu shēng,qí nǚ cāo liù bǎn。
吹者寓其声,拍者会其情。chuī zhě yù qí shēng,pāi zhě huì qí qíng。
情声与气貌,内外俱和平。qíng shēng yǔ qì mào,nèi wài jù hé píng。
时时入酒家,便插几枝花。shí shí rù jiǔ jiā,biàn chā jǐ zhī huā。
归来无一事,醉卧日西斜。guī lái wú yī shì,zuì wò rì xī xié。
人或问所得,答云无忧嗟。rén huò wèn suǒ dé,dá yún wú yōu jiē。
或问其所欲,何物可相累。huò wèn qí suǒ yù,hé wù kě xiāng lèi。
我爱斯人者,富贵所不如。wǒ ài sī rén zhě,fù guì suǒ bù rú。
有如此娱乐,作如何称呼。yǒu rú cǐ yú lè,zuò rú hé chēng hū。
呼为无忧人,画作无忧图。hū wèi wú yōu rén,huà zuò wú yōu tú。
更画几枝花,酒瓢与酒壶。gèng huà jǐ zhī huā,jiǔ piáo yǔ jiǔ hú。

谢叶祖洽

徐积

叶公有高义,常叩茅茨居。yè gōng yǒu gāo yì,cháng kòu máo cí jū。
不嫌杜微病,更附荆州书。bù xián dù wēi bìng,gèng fù jīng zhōu shū。
龚遂合驰传,郭伋方驻车。gōng suì hé chí chuán,guō jí fāng zhù chē。
海人受公赐,约在秋风初。hǎi rén shòu gōng cì,yuē zài qiū fēng chū。

送沈判官

徐积

四月芙蓉花未开,王家客去登瑶台。sì yuè fú róng huā wèi kāi,wáng jiā kè qù dēng yáo tái。
瑶台高在白玉京,麟毫玉谱书姓名。yáo tái gāo zài bái yù jīng,lín háo yù pǔ shū xìng míng。
名儒庾子能清悟,肯学买臣与严助。míng rú yǔ zi néng qīng wù,kěn xué mǎi chén yǔ yán zhù。
受福王明不为身,泽遍生民便归去。shòu fú wáng míng bù wèi shēn,zé biàn shēng mín biàn guī qù。

酬传道

徐积

有客从东来,乃是徐方秀。yǒu kè cóng dōng lái,nǎi shì xú fāng xiù。
言行过乎恭,篇章一何富。yán xíng guò hū gōng,piān zhāng yī hé fù。
顾我白发叟,赠以青瑶枝。gù wǒ bái fā sǒu,zèng yǐ qīng yáo zhī。
我将投木桃,桃始开花时。wǒ jiāng tóu mù táo,táo shǐ kāi huā shí。