古诗词

姚黄

徐积

黄河南畔伊川北,姚家宅是真花窟。huáng hé nán pàn yī chuān běi,yáo jiā zhái shì zhēn huā kū。
古来多少豪奢儿,埋却千莺万莺骨。gǔ lái duō shǎo háo shē ér,mái què qiān yīng wàn yīng gǔ。
中央精粹得之多,西方秀气来相和。zhōng yāng jīng cuì dé zhī duō,xī fāng xiù qì lái xiāng hé。
天与明光常借日,水宫暗脉正通河。tiān yǔ míng guāng cháng jiè rì,shuǐ gōng àn mài zhèng tōng hé。
春风如酒半酣时,谁教谷雨报花期。chūn fēng rú jiǔ bàn hān shí,shuí jiào gǔ yǔ bào huā qī。
司马坂前娇半启,洛阳城内人俱知。sī mǎ bǎn qián jiāo bàn qǐ,luò yáng chéng nèi rén jù zhī。
姚家门巷车马填,墙头墙下人差肩。yáo jiā mén xiàng chē mǎ tián,qiáng tóu qiáng xià rén chà jiān。
花上红绡都蔽日,花傍翠幕恰如烟。huā shàng hóng xiāo dōu bì rì,huā bàng cuì mù qià rú yān。
玉面儿来争供帐,锦袍郎去斗抛钱。yù miàn ér lái zhēng gōng zhàng,jǐn páo láng qù dòu pāo qián。
无人不说姚花好,费却春功亦不少。wú rén bù shuō yáo huā hǎo,fèi què chūn gōng yì bù shǎo。
日长风暖绿梢低,坐上金仙困将倒。rì zhǎng fēng nuǎn lǜ shāo dī,zuò shàng jīn xiān kùn jiāng dào。
曲尘饼剂和香檀,何以贮之承露盘。qū chén bǐng jì hé xiāng tán,hé yǐ zhù zhī chéng lù pán。
烂锦脱来嫌太艳,鲜衣染就欲骖鸾。làn jǐn tuō lái xián tài yàn,xiān yī rǎn jiù yù cān luán。
君看此花肌肉丰,一尺馀高千万重。jūn kàn cǐ huā jī ròu fēng,yī chǐ yú gāo qiān wàn zhòng。
妆面深藏青步障,宝冠斜堕碧霞丛。zhuāng miàn shēn cáng qīng bù zhàng,bǎo guān xié duò bì xiá cóng。
步摇好称钗凤凰,玉镮犀佩珠鸣珰。bù yáo hǎo chēng chāi fèng huáng,yù huán xī pèi zhū míng dāng。
帝女何缘心好道,阿娇安用金为房。dì nǚ hé yuán xīn hǎo dào,ā jiāo ān yòng jīn wèi fáng。
绀窠累栖舒雁雏,沈烟喷出狻猊炉。gàn kē lèi qī shū yàn chú,shěn yān pēn chū suān ní lú。
一种养成馀意态,千花瘦尽春肌肤。yī zhǒng yǎng chéng yú yì tài,qiān huā shòu jǐn chūn jī fū。
峨峨一器攲且倾,覆杯难辨钟与觥。é é yī qì qī qiě qīng,fù bēi nán biàn zhōng yǔ gōng。
染以鲛绡求正色,叩之玉挺希宫声。rǎn yǐ jiāo xiāo qiú zhèng sè,kòu zhī yù tǐng xī gōng shēng。
魏家红共牛家碧,迭霸花中耸高格。wèi jiā hóng gòng niú jiā bì,dié bà huā zhōng sǒng gāo gé。
如今俯首甘下风,九十种中为第一。rú jīn fǔ shǒu gān xià fēng,jiǔ shí zhǒng zhōng wèi dì yī。
此花莫似武昭仪,出得宫来不画眉。cǐ huā mò shì wǔ zhāo yí,chū dé gōng lái bù huà méi。
情貌欲为狐媚态,衣裳却是比丘尼。qíng mào yù wèi hú mèi tài,yī shang què shì bǐ qiū ní。
杨妃本是倾国身,脱却红襦号太真。yáng fēi běn shì qīng guó shēn,tuō què hóng rú hào tài zhēn。
河水欲濡头上髻,马嵬犹著旧时裙。hé shuǐ yù rú tóu shàng jì,mǎ wéi yóu zhù jiù shí qún。
物色一定犹可疑,人心多变宜难知。wù sè yī dìng yóu kě yí,rén xīn duō biàn yí nán zhī。
容易莫评真与欺,貌或如是心或非。róng yì mò píng zhēn yǔ qī,mào huò rú shì xīn huò fēi。
君不见老庄有深意,万物之中最防伪。jūn bù jiàn lǎo zhuāng yǒu shēn yì,wàn wù zhī zhōng zuì fáng wěi。
徐积

徐积

徐积(1028—1103)北宋聋人教官。字仲车,楚州山阳(今江苏淮安)人。因晚年居楚州南门外,故自号南郭翁。生于宋仁宗天圣六年,卒于徽宗崇宁二年,年七十六岁。政和六年(1116),赐谥节孝处士。家乡人为其建 “徐节孝祠”,明清两代均有修缮,毁于解放初期。《宋史》卷四五九有传。 徐积的作品>>

猜您喜欢

题紫极宫

徐积

不须骑凤跨鲸鳌,来访蓬宫是我曹。bù xū qí fèng kuà jīng áo,lái fǎng péng gōng shì wǒ cáo。
玉笈著书金简重,碧牌题字紫垣高。yù jí zhù shū jīn jiǎn zhòng,bì pái tí zì zǐ yuán gāo。
因思大道闲闲意,顿觉浮生事事劳。yīn sī dà dào xián xián yì,dùn jué fú shēng shì shì láo。
一榻清风曾昼卧,略无尘梦及三刀。yī tà qīng fēng céng zhòu wò,lüè wú chén mèng jí sān dāo。

移竹和倪敦复

徐积

孙公高义薄千金,岂顾池边竹浅深。sūn gōng gāo yì báo qiān jīn,qǐ gù chí biān zhú qiǎn shēn。
此物定非今俗好,与公相伴古人心。cǐ wù dìng fēi jīn sú hǎo,yǔ gōng xiāng bàn gǔ rén xīn。
但看岁久孤坚操,不为墙闲尺寸阴。dàn kàn suì jiǔ gū jiān cāo,bù wèi qiáng xián chǐ cùn yīn。
正是北窗闲卧日,陶家兼有一张琴。zhèng shì běi chuāng xián wò rì,táo jiā jiān yǒu yī zhāng qín。

赠玉师鹦鹉

徐积

学得能言不自闲,雕笼何异网罗闲。xué dé néng yán bù zì xián,diāo lóng hé yì wǎng luó xián。
客来青锁常遮面,人去长门深闭关。kè lái qīng suǒ cháng zhē miàn,rén qù zhǎng mén shēn bì guān。
感物寸肠丝欲断,离群双泪血犹殷。gǎn wù cùn cháng sī yù duàn,lí qún shuāng lèi xuè yóu yīn。
如何放我西归去,骨肉相抛在陇山。rú hé fàng wǒ xī guī qù,gǔ ròu xiāng pāo zài lǒng shān。

舞马诗

徐积

开元天子太平时,夜舞朝歌意转迷。kāi yuán tiān zi tài píng shí,yè wǔ cháo gē yì zhuǎn mí。
绣榻尽容骐骥足,锦衣浑盖渥洼泥。xiù tà jǐn róng qí jì zú,jǐn yī hún gài wò wā ní。
才敲画鼓头先奋,不假金鞭势自齐。cái qiāo huà gǔ tóu xiān fèn,bù jiǎ jīn biān shì zì qí。
明日梨园翻旧曲,范阳戈甲满西来。míng rì lí yuán fān jiù qū,fàn yáng gē jiǎ mǎn xī lái。

华阳山和查教授

徐积

冲断浮云截断霞,满天矛戟竞槎牙。chōng duàn fú yún jié duàn xiá,mǎn tiān máo jǐ jìng chá yá。
日来洞口回龙驭,月倚风前开桂花。rì lái dòng kǒu huí lóng yù,yuè yǐ fēng qián kāi guì huā。
暮雨势连巫峡远,春泉流过楚江赊。mù yǔ shì lián wū xiá yuǎn,chūn quán liú guò chǔ jiāng shē。
物灵地怪非凡境,凤子鸾雏各一家。wù líng dì guài fēi fán jìng,fèng zi luán chú gè yī jiā。

华阳山和查教授

徐积

玉井温温浸月华,幢幢松桧耸高牙。yù jǐng wēn wēn jìn yuè huá,chuáng chuáng sōng guì sǒng gāo yá。
半峰已断人闲路,绝顶自开天上花。bàn fēng yǐ duàn rén xián lù,jué dǐng zì kāi tiān shàng huā。
可恨白云吟处起,何堪行路望中赊。kě hèn bái yún yín chù qǐ,hé kān xíng lù wàng zhōng shē。
怪来得似希夷子,借问如今有几家。guài lái dé shì xī yí zi,jiè wèn rú jīn yǒu jǐ jiā。

华阳山和查教授

徐积

险物背阴弥炅矗,奇峰当午更呀牙。xiǎn wù bèi yīn mí jiǒng chù,qí fēng dāng wǔ gèng ya yá。
须知南地饶春色,安得北风吹雪花。xū zhī nán dì ráo chūn sè,ān dé běi fēng chuī xuě huā。
紫府真人来最近,红尘俗客到弥赊。zǐ fǔ zhēn rén lái zuì jìn,hóng chén sú kè dào mí shē。
因何占得多阳地,莫是南方火帝家。yīn hé zhàn dé duō yáng dì,mò shì nán fāng huǒ dì jiā。

华阳山和查教授

徐积

芝似蒿莱玉似沙,更多麟趾与驺牙。zhī shì hāo lái yù shì shā,gèng duō lín zhǐ yǔ zōu yá。
云横秦塞妨归雁,风过荆州带落花。yún héng qín sāi fáng guī yàn,fēng guò jīng zhōu dài luò huā。
游似赤松人已绝,隐如玄豹事何赊。yóu shì chì sōng rén yǐ jué,yǐn rú xuán bào shì hé shē。
秦宫女子今何在,好问当时秦汉家。qín gōng nǚ zi jīn hé zài,hǎo wèn dāng shí qín hàn jiā。

华阳山和查教授

徐积

朝隐真风暮隐霞,鸾麟接步虎摩牙。cháo yǐn zhēn fēng mù yǐn xiá,luán lín jiē bù hǔ mó yá。
岩藏午日冬无雪,池碍南箕荷有花。yán cáng wǔ rì dōng wú xuě,chí ài nán jī hé yǒu huā。
子欲高眠浮世外,我思长啸白云赊。zi yù gāo mián fú shì wài,wǒ sī zhǎng xiào bái yún shē。
撄宁未必非仙骨,况有峰头玉女家。yīng níng wèi bì fēi xiān gǔ,kuàng yǒu fēng tóu yù nǚ jiā。

华山

徐积

数峰向背隔秦吴,看尽名山画不如。shù fēng xiàng bèi gé qín wú,kàn jǐn míng shān huà bù rú。
秋洒玉浆和沆瀣,夜张云窟隐蟾蜍。qiū sǎ yù jiāng hé hàng xiè,yè zhāng yún kū yǐn chán chú。
凤迷丹穴来还近,羽化红尘事总虚。fèng mí dān xué lái hái jìn,yǔ huà hóng chén shì zǒng xū。
何日共君同去看,也须闲步也骑驴。hé rì gòng jūn tóng qù kàn,yě xū xián bù yě qí lǘ。

华山

徐积

一条云路谁曾到,万丈仙梯也不如。yī tiáo yún lù shuí céng dào,wàn zhàng xiān tī yě bù rú。
好上青云骑鸑鷟,更探明月弄蟾蜍。hǎo shàng qīng yún qí yuè zhuó,gèng tàn míng yuè nòng chán chú。
风初定处云烟合,日未中时碧洞虚。fēng chū dìng chù yún yān hé,rì wèi zhōng shí bì dòng xū。
山下不须骑骏马,为言行客且乘驴。shān xià bù xū qí jùn mǎ,wèi yán xíng kè qiě chéng lǘ。

华山

徐积

华阳山仞五千馀,便是蓬莱亦未如。huá yáng shān rèn wǔ qiān yú,biàn shì péng lái yì wèi rú。
泉脉无声通渤澥,松梢有韵拂蟾蜍。quán mài wú shēng tōng bó xiè,sōng shāo yǒu yùn fú chán chú。
朝逢逋客谈仙箓,夜听真人习步虚。cháo féng bū kè tán xiān lù,yè tīng zhēn rén xí bù xū。
见说猿猱猛似虎,莫教山下养黔驴。jiàn shuō yuán náo měng shì hǔ,mò jiào shān xià yǎng qián lǘ。

华山

徐积

诸山伛偻复盘纡,唯有三峰势突如。zhū shān yǔ lóu fù pán yū,wéi yǒu sān fēng shì tū rú。
酒母下来乘夭矫,药娥飞去化蟾蜍。jiǔ mǔ xià lái chéng yāo jiǎo,yào é fēi qù huà chán chú。
可为世上殊方乐,便觉人闲万事虚。kě wèi shì shàng shū fāng lè,biàn jué rén xián wàn shì xū。
安得往来严下路,不持鞭策驾疲驴。ān dé wǎng lái yán xià lù,bù chí biān cè jià pí lǘ。

太华

徐积

镇压秦冲仞五千,莲薰白日掌扪天。zhèn yā qín chōng rèn wǔ qiān,lián xūn bái rì zhǎng mén tiān。
旁连少华诚微类,西顾终南只一拳。páng lián shǎo huá chéng wēi lèi,xī gù zhōng nán zhǐ yī quán。
大壑波涛终到海,东峰松桧久淩烟。dà hè bō tāo zhōng dào hǎi,dōng fēng sōng guì jiǔ líng yān。
可为梁栋为舟楫,一构明堂一济川。kě wèi liáng dòng wèi zhōu jí,yī gòu míng táng yī jì chuān。

宿山馆

徐积

下马开门日已沈,旋寻村路乞樵灯。xià mǎ kāi mén rì yǐ shěn,xuán xún cūn lù qǐ qiáo dēng。
隔云吠去谁家犬,踏月归来何处僧。gé yún fèi qù shuí jiā quǎn,tà yuè guī lái hé chù sēng。
潭上风生千嶂吼,枕前泉落一床冰。tán shàng fēng shēng qiān zhàng hǒu,zhěn qián quán luò yī chuáng bīng。
呼儿笑问今宵事,身在危峰第几层。hū ér xiào wèn jīn xiāo shì,shēn zài wēi fēng dì jǐ céng。