古诗词

姚黄

徐积

黄河南畔伊川北,姚家宅是真花窟。huáng hé nán pàn yī chuān běi,yáo jiā zhái shì zhēn huā kū。
古来多少豪奢儿,埋却千莺万莺骨。gǔ lái duō shǎo háo shē ér,mái què qiān yīng wàn yīng gǔ。
中央精粹得之多,西方秀气来相和。zhōng yāng jīng cuì dé zhī duō,xī fāng xiù qì lái xiāng hé。
天与明光常借日,水宫暗脉正通河。tiān yǔ míng guāng cháng jiè rì,shuǐ gōng àn mài zhèng tōng hé。
春风如酒半酣时,谁教谷雨报花期。chūn fēng rú jiǔ bàn hān shí,shuí jiào gǔ yǔ bào huā qī。
司马坂前娇半启,洛阳城内人俱知。sī mǎ bǎn qián jiāo bàn qǐ,luò yáng chéng nèi rén jù zhī。
姚家门巷车马填,墙头墙下人差肩。yáo jiā mén xiàng chē mǎ tián,qiáng tóu qiáng xià rén chà jiān。
花上红绡都蔽日,花傍翠幕恰如烟。huā shàng hóng xiāo dōu bì rì,huā bàng cuì mù qià rú yān。
玉面儿来争供帐,锦袍郎去斗抛钱。yù miàn ér lái zhēng gōng zhàng,jǐn páo láng qù dòu pāo qián。
无人不说姚花好,费却春功亦不少。wú rén bù shuō yáo huā hǎo,fèi què chūn gōng yì bù shǎo。
日长风暖绿梢低,坐上金仙困将倒。rì zhǎng fēng nuǎn lǜ shāo dī,zuò shàng jīn xiān kùn jiāng dào。
曲尘饼剂和香檀,何以贮之承露盘。qū chén bǐng jì hé xiāng tán,hé yǐ zhù zhī chéng lù pán。
烂锦脱来嫌太艳,鲜衣染就欲骖鸾。làn jǐn tuō lái xián tài yàn,xiān yī rǎn jiù yù cān luán。
君看此花肌肉丰,一尺馀高千万重。jūn kàn cǐ huā jī ròu fēng,yī chǐ yú gāo qiān wàn zhòng。
妆面深藏青步障,宝冠斜堕碧霞丛。zhuāng miàn shēn cáng qīng bù zhàng,bǎo guān xié duò bì xiá cóng。
步摇好称钗凤凰,玉镮犀佩珠鸣珰。bù yáo hǎo chēng chāi fèng huáng,yù huán xī pèi zhū míng dāng。
帝女何缘心好道,阿娇安用金为房。dì nǚ hé yuán xīn hǎo dào,ā jiāo ān yòng jīn wèi fáng。
绀窠累栖舒雁雏,沈烟喷出狻猊炉。gàn kē lèi qī shū yàn chú,shěn yān pēn chū suān ní lú。
一种养成馀意态,千花瘦尽春肌肤。yī zhǒng yǎng chéng yú yì tài,qiān huā shòu jǐn chūn jī fū。
峨峨一器攲且倾,覆杯难辨钟与觥。é é yī qì qī qiě qīng,fù bēi nán biàn zhōng yǔ gōng。
染以鲛绡求正色,叩之玉挺希宫声。rǎn yǐ jiāo xiāo qiú zhèng sè,kòu zhī yù tǐng xī gōng shēng。
魏家红共牛家碧,迭霸花中耸高格。wèi jiā hóng gòng niú jiā bì,dié bà huā zhōng sǒng gāo gé。
如今俯首甘下风,九十种中为第一。rú jīn fǔ shǒu gān xià fēng,jiǔ shí zhǒng zhōng wèi dì yī。
此花莫似武昭仪,出得宫来不画眉。cǐ huā mò shì wǔ zhāo yí,chū dé gōng lái bù huà méi。
情貌欲为狐媚态,衣裳却是比丘尼。qíng mào yù wèi hú mèi tài,yī shang què shì bǐ qiū ní。
杨妃本是倾国身,脱却红襦号太真。yáng fēi běn shì qīng guó shēn,tuō què hóng rú hào tài zhēn。
河水欲濡头上髻,马嵬犹著旧时裙。hé shuǐ yù rú tóu shàng jì,mǎ wéi yóu zhù jiù shí qún。
物色一定犹可疑,人心多变宜难知。wù sè yī dìng yóu kě yí,rén xīn duō biàn yí nán zhī。
容易莫评真与欺,貌或如是心或非。róng yì mò píng zhēn yǔ qī,mào huò rú shì xīn huò fēi。
君不见老庄有深意,万物之中最防伪。jūn bù jiàn lǎo zhuāng yǒu shēn yì,wàn wù zhī zhōng zuì fáng wěi。
徐积

徐积

徐积(1028—1103)北宋聋人教官。字仲车,楚州山阳(今江苏淮安)人。因晚年居楚州南门外,故自号南郭翁。生于宋仁宗天圣六年,卒于徽宗崇宁二年,年七十六岁。政和六年(1116),赐谥节孝处士。家乡人为其建 “徐节孝祠”,明清两代均有修缮,毁于解放初期。《宋史》卷四五九有传。 徐积的作品>>

猜您喜欢

寄王潜圣

徐积

谁言急景似飞梭,我把光阴欲快磨。shuí yán jí jǐng shì fēi suō,wǒ bǎ guāng yīn yù kuài mó。
却想残春笑君处,无何有路觅君多。què xiǎng cán chūn xiào jūn chù,wú hé yǒu lù mì jūn duō。

上胡先生

徐积

昨夜重思太古音,确然独抱一张琴。zuó yè zhòng sī tài gǔ yīn,què rán dú bào yī zhāng qín。
因何不听吾夫子,枉被雕虫累到今。yīn hé bù tīng wú fū zi,wǎng bèi diāo chóng lèi dào jīn。

答魏老

徐积

满面春风醉落晖,满头红艳带花归。mǎn miàn chūn fēng zuì luò huī,mǎn tóu hóng yàn dài huā guī。
醉眠自有风流格,不是无人为解衣。zuì mián zì yǒu fēng liú gé,bù shì wú rén wèi jiě yī。

答魏老

徐积

一片山中云自飞,葛巾有酒琴无徽。yī piàn shān zhōng yún zì fēi,gé jīn yǒu jiǔ qín wú huī。
陶公自是秋风客,不见黄花未肯归。táo gōng zì shì qiū fēng kè,bù jiàn huáng huā wèi kěn guī。

答杨存中

徐积

出郭人来又换诗,七香官酒杏花枝。chū guō rén lái yòu huàn shī,qī xiāng guān jiǔ xìng huā zhī。
我诗却恐春风惜,莫使春风度度知。wǒ shī què kǒng chūn fēng xī,mò shǐ chūn fēng dù dù zhī。

谢张先生出示铁笛

徐积

南阳张老本仙才,铁笛其形亦怪哉。nán yáng zhāng lǎo běn xiān cái,tiě dí qí xíng yì guài zāi。
辄莫片时吹便已,凤凰非独待箫来。zhé mò piàn shí chuī biàn yǐ,fèng huáng fēi dú dài xiāo lái。

寄崔汝弼其一

徐积

黄艳花前白颔翁,忆君诗思入霜风。huáng yàn huā qián bái hàn wēng,yì jūn shī sī rù shuāng fēng。
如今相去犹未远,明年把酒望江东。rú jīn xiāng qù yóu wèi yuǎn,míng nián bǎ jiǔ wàng jiāng dōng。

赠卢君常

徐积

人世情怀已索然,幸无不义入黄泉。rén shì qíng huái yǐ suǒ rán,xìng wú bù yì rù huáng quán。
不须永诀行相见,六十三翁能几年。bù xū yǒng jué xíng xiāng jiàn,liù shí sān wēng néng jǐ nián。

寄朱广微

徐积

两官本是好吟翁,云出山来鹤入笼。liǎng guān běn shì hǎo yín wēng,yún chū shān lái hè rù lóng。
记得僧轩闲坐否,无人到处水边鸿。jì dé sēng xuān xián zuò fǒu,wú rén dào chù shuǐ biān hóng。

答白云之句其一

徐积

我是白云云是我,自知云我不须分。wǒ shì bái yún yún shì wǒ,zì zhī yún wǒ bù xū fēn。
时人若问山翁意,看取山头一片云。shí rén ruò wèn shān wēng yì,kàn qǔ shān tóu yī piàn yún。

赠黄鲁直

徐积

不见故人弥有情,一见故人心眼明。bù jiàn gù rén mí yǒu qíng,yī jiàn gù rén xīn yǎn míng。
忘却问君船住处,夜来清梦绕西城。wàng què wèn jūn chuán zhù chù,yè lái qīng mèng rào xī chéng。

妾薄命其四

徐积

女子恩雠事可知,我曹何用吊吴姬。nǚ zi ēn chóu shì kě zhī,wǒ cáo hé yòng diào wú jī。
如斯才貌如斯苦,也似贤人被妒时。rú sī cái mào rú sī kǔ,yě shì xián rén bèi dù shí。

咏慎郎中园木香

徐积

仙子霓裳曳绀霞,琼姬仍坐碧云车。xiān zi ní shang yè gàn xiá,qióng jī réng zuò bì yún chē。
谁言十日春归去,犹有春风在慎家。shuí yán shí rì chūn guī qù,yóu yǒu chūn fēng zài shèn jiā。

一片花飞减却春

徐积

一片花飞减却春,共君同作管花人。yī piàn huā fēi jiǎn què chūn,gòng jūn tóng zuò guǎn huā rén。
急将步障围载圃,莫使狂风近四邻。jí jiāng bù zhàng wéi zài pǔ,mò shǐ kuáng fēng jìn sì lín。

问杨柳

徐积

我爱风流杨柳枝,杨柳如何报我诗。wǒ ài fēng liú yáng liǔ zhī,yáng liǔ rú hé bào wǒ shī。
落花满面春风晓,借与丝鞭走马时。luò huā mǎn miàn chūn fēng xiǎo,jiè yǔ sī biān zǒu mǎ shí。