古诗词

大松

徐积

东海有物天下雄,万灵戮力生奇松。dōng hǎi yǒu wù tiān xià xióng,wàn líng lù lì shēng qí sōng。
天精地粹萃其下,沧溟百道来相通。tiān jīng dì cuì cuì qí xià,cāng míng bǎi dào lái xiāng tōng。
一根直去穿九泉,一根斜插鲸鱼渊。yī gēn zhí qù chuān jiǔ quán,yī gēn xié chā jīng yú yuān。
远者压折巨鳌背,近者倒缠山根偏。yuǎn zhě yā zhé jù áo bèi,jìn zhě dào chán shān gēn piān。
小枝可就千钧弓,大枝可挂万斛钟。xiǎo zhī kě jiù qiān jūn gōng,dà zhī kě guà wàn hú zhōng。
唯有老干苦难状,吕光营外堆玄龙。wéi yǒu lǎo gàn kǔ nán zhuàng,lǚ guāng yíng wài duī xuán lóng。
身披北帝雄犀甲,虎贲连臂围不匝。shēn pī běi dì xióng xī jiǎ,hǔ bēn lián bì wéi bù zā。
无计都将大地遮,有心尽把浮云刷。wú jì dōu jiāng dà dì zhē,yǒu xīn jǐn bǎ fú yún shuā。
樛枝入地旋复上,怪怪奇奇非一状。jiū zhī rù dì xuán fù shàng,guài guài qí qí fēi yī zhuàng。
谷陵相变任古今,土木两行专王相。gǔ líng xiāng biàn rèn gǔ jīn,tǔ mù liǎng xíng zhuān wáng xiāng。
列帜空遗渭川垒,犒师留得杨隋帐。liè zhì kōng yí wèi chuān lěi,kào shī liú dé yáng suí zhàng。
玄驹来撼亭亭盖,渌鱼飞入苍苍浪。xuán jū lái hàn tíng tíng gài,lù yú fēi rù cāng cāng làng。
最是半霄风雨声,山妖走尽川魅惊。zuì shì bàn xiāo fēng yǔ shēng,shān yāo zǒu jǐn chuān mèi jīng。
十万争挥铁槊骑,百千齐阚黑旗兵。shí wàn zhēng huī tiě shuò qí,bǎi qiān qí hǎn hēi qí bīng。
有时海面波涛小,一部仙韶下蓬岛。yǒu shí hǎi miàn bō tāo xiǎo,yī bù xiān sháo xià péng dǎo。
残声逐水散鸣琴,遗响穿云聚啼鸟。cán shēng zhú shuǐ sàn míng qín,yí xiǎng chuān yún jù tí niǎo。
混沌死来凡几朝,清气浊气痕未消。hùn dùn sǐ lái fán jǐ cháo,qīng qì zhuó qì hén wèi xiāo。
独叶耸来新盖凤,双柯合处旧藏蛟。dú yè sǒng lái xīn gài fèng,shuāng kē hé chù jiù cáng jiāo。
其本既异其事殊,德若有容材有馀。qí běn jì yì qí shì shū,dé ruò yǒu róng cái yǒu yú。
大鹏斥鴳皆可居,相忘有似江湖鱼。dà péng chì yàn jiē kě jū,xiāng wàng yǒu shì jiāng hú yú。
美哉此木真不凡,能以智免斧斤闲。měi zāi cǐ mù zhēn bù fán,néng yǐ zhì miǎn fǔ jīn xián。
过尽工师无所用,庄周应作不材看。guò jǐn gōng shī wú suǒ yòng,zhuāng zhōu yīng zuò bù cái kàn。
大松大松如此奇,方舆圆盖不可知。dà sōng dà sōng rú cǐ qí,fāng yú yuán gài bù kě zhī。
阴阳山海气合离,不然神物相护持。yīn yáng shān hǎi qì hé lí,bù rán shén wù xiāng hù chí。
徐积

徐积

徐积(1028—1103)北宋聋人教官。字仲车,楚州山阳(今江苏淮安)人。因晚年居楚州南门外,故自号南郭翁。生于宋仁宗天圣六年,卒于徽宗崇宁二年,年七十六岁。政和六年(1116),赐谥节孝处士。家乡人为其建 “徐节孝祠”,明清两代均有修缮,毁于解放初期。《宋史》卷四五九有传。 徐积的作品>>

猜您喜欢

宴仙

徐积

紫瑶楼上宴真人,脍是鲸鲵脯是麟。zǐ yáo lóu shàng yàn zhēn rén,kuài shì jīng ní pú shì lín。
醉倒玉妃何处去,烟霞迎步鹤随身。zuì dào yù fēi hé chù qù,yān xiá yíng bù hè suí shēn。

晨起仙

徐积

帐外双童持剑履,一榻红云睡初起。zhàng wài shuāng tóng chí jiàn lǚ,yī tà hóng yún shuì chū qǐ。
满面清风漱月华,瑶浆更挹明河水。mǎn miàn qīng fēng shù yuè huá,yáo jiāng gèng yì míng hé shuǐ。

童仙

徐积

忆昔为儿跨竹梢,谁何传与太平谣。yì xī wèi ér kuà zhú shāo,shuí hé chuán yǔ tài píng yáo。
如今羽化已千载,绿鬓朱颜更不凋。rú jīn yǔ huà yǐ qiān zài,lǜ bìn zhū yán gèng bù diāo。

老仙

徐积

脚踏青云身已老,访道修真恨不早。jiǎo tà qīng yún shēn yǐ lǎo,fǎng dào xiū zhēn hèn bù zǎo。
曾见商周全盛时,不及唐虞古风好。céng jiàn shāng zhōu quán shèng shí,bù jí táng yú gǔ fēng hǎo。

饱仙

徐积

谁道真人能辟谷,先生每食无馀肉。shuí dào zhēn rén néng pì gǔ,xiān shēng měi shí wú yú ròu。
邻家便是忍饥仙,糊口之粮犹不足。lín jiā biàn shì rěn jī xiān,hú kǒu zhī liáng yóu bù zú。

饥仙

徐积

粮虽不足气常充,真是根源久是功。liáng suī bù zú qì cháng chōng,zhēn shì gēn yuán jiǔ shì gōng。
真久不惟能养气,幽明亦可感而通。zhēn jiǔ bù wéi néng yǎng qì,yōu míng yì kě gǎn ér tōng。

茶仙

徐积

赐得龙田不种花,自携瑶水灌烟霞。cì dé lóng tián bù zhǒng huā,zì xié yáo shuǐ guàn yān xiá。
谁将玉树双枝换,只得春前一寸芽。shuí jiāng yù shù shuāng zhī huàn,zhǐ dé chūn qián yī cùn yá。

狂仙

徐积

香枝洒面瑶池水,霞艳装衣阆苑花。xiāng zhī sǎ miàn yáo chí shuǐ,xiá yàn zhuāng yī láng yuàn huā。
一半是狂兼是醉,急教扶去卧烟霞。yī bàn shì kuáng jiān shì zuì,jí jiào fú qù wò yān xiá。

迷路仙

徐积

当时采药因迷路,平上青云不用梯。dāng shí cǎi yào yīn mí lù,píng shàng qīng yún bù yòng tī。
却似人闲行路者,醉魂春梦至今迷。què shì rén xián xíng lù zhě,zuì hún chūn mèng zhì jīn mí。

卖药仙

徐积

蹄涔蚁垤何须较,芳草浮云事可知。tí cén yǐ dié hé xū jiào,fāng cǎo fú yún shì kě zhī。
曾向人闲闲卖药,尘埃满眼看儿嬉。céng xiàng rén xián xián mài yào,chén āi mǎn yǎn kàn ér xī。

无知仙

徐积

为向平时寻古风,幅巾芒履走尘中。wèi xiàng píng shí xún gǔ fēng,fú jīn máng lǚ zǒu chén zhōng。
俗人不识烟霞客,唤作无知卖药翁。sú rén bù shí yān xiá kè,huàn zuò wú zhī mài yào wēng。

飞仙

徐积

不用骖鸾不御风,腾身拖袂便乘空。bù yòng cān luán bù yù fēng,téng shēn tuō mèi biàn chéng kōng。
方从碧海游三岛,却驾烟霞上紫宫。fāng cóng bì hǎi yóu sān dǎo,què jià yān xiá shàng zǐ gōng。

飞仙

徐积

十万里馀都一息,须知此道非人力。shí wàn lǐ yú dōu yī xī,xū zhī cǐ dào fēi rén lì。
有时闲望玉山游,鸾凤满天追不得。yǒu shí xián wàng yù shān yóu,luán fèng mǎn tiān zhuī bù dé。

谪仙

徐积

曾宴巫山十二峰,归来谪下广寒宫。céng yàn wū shān shí èr fēng,guī lái zhé xià guǎng hán gōng。
如今已得瑶环赐,便揖浮丘骑玉虹。rú jīn yǐ dé yáo huán cì,biàn yī fú qiū qí yù hóng。

谪仙

徐积

自脱霓裳辞玉关,玉符金字谪人闲。zì tuō ní shang cí yù guān,yù fú jīn zì zhé rén xián。
人闲虽与烟霞隔,醉梦吟魂自往还。rén xián suī yǔ yān xiá gé,zuì mèng yín hún zì wǎng hái。